Quốc Sư Đại Nhân

Chương 28: Thay mận đổi đào

Chương 28: Thay mận đổi đào

Trong lòng Phùng Diệu Quân hơi hồi hộp một chút, vận khí sẽ không xui xẻo như vậy chứ: "Ngươi đã từng nhìn thấy bức tranh?"

"Từng thấy, hôm nay ở đường phố lớn nhỏ trong thành đều dán cả rồi." Trần Đại Xương đương nhiên trí nhớ không tệ: "Tuổi chừng bốn mươi, mắt tròn, thái dương có nốt ruồi, mặt râu quai nón, bộ dạng thô lỗ."

Vận khí thật sự rất kém. Bức tranh này chính là vẽ theo Mạc Đề Chuẩn sao? Mọi thứ đều giống!

"Còn bao lâu thì có thể lục soát đến đây?"

"Binh vệ chia ra mấy hướng, đi về hướng này..." Trần Đại Xương ước lượng thời gian một chút: "Bây giờ đang ở đầu đường lớn phía đông, cùng lắm một canh giờ là có thể đến chỗ chúng ta."

Một canh giờ, một canh giờ, tính thế nào cũng không đủ, còn phải hai canh giờ nữa Mạc Đề Chuẩn mới tỉnh lại, phải làm sao mới ổn đây? Hóa ra việc tốt khó làm, nàng nhận ra quan hệ của quốc sư cũng không tốt lắm!

Thấy nàng nhíu mày vắt óc suy nghĩ, Bồng Bái liếc ra ngoài cửa sổ một cái: "Trong thành nhiều giếng nước, sau quán trọ còn có một cái giếng."

Ý tứ của hắn ta là, phải thả Mạc đại quốc sư xuống giếng? Ý kiến này hơi thiếu đạo đức, nước giếng kia nàng từng cho gia súc uống. Nếu Phùng Diệu Quân không phải tâm sự nặng nề, có lẽ sẽ lập tức cười thành tiếng.

Trần Đại Xương chen miệng: "Họ cũng lục soát giếng, có nước hay không có nước đều cử người đi xuống."

Ngay cả giếng cũng không buông tha? Sắc mặt của Bồng Bái và Phùng Diệu Quân đều rất tệ. Hoặc là ơn huệ này không cần nữa, ném Mạc Đề Chuẩn ra ngoài mặc kệ sống chết? Nhưng mà hiện nay thần hồn nát thần tính, quán trọ đã chật kín khách, lắm thầy nhiều ma, một người sống sờ sờ nặng gần hai trăm cân như Mạc Đề Chuẩn còn chưa ra đến ngoài cửa đã bị phát hiện rồi, đến lúc đó họ vẫn không thoát khỏi liên quan.

Chẳng lẽ cứ bó tay chịu trói như vậy?

Phùng Diệu Quân nắm thành ghế lẩm bẩm: "Còn hai canh giờ, chỉ còn hai canh giờ." Nếu có thể chịu đựng qua hai canh giờ, Mạc Đề Chuẩn tỉnh lại thì có thể ứng phó được cảnh khó khăn trước mắt. Nhưng nàng phải làm sao mới được? Di chuyển Mạc Đề Chuẩn gần như là không thể, nhưng căn phòng nhỏ này căn bản không có chỗ giấu người, binh lính đuổi đến nơi vừa tìm một cái, thì sẽ thu được cả người và tang chứng.

Làm sao mới được?

Trần Đại Xương thấp giọng nói: "Hay là ta đi gây chuyện, dắt họ rời đi?"

"Không được." Bồng Bái lắc đầu: "Họ cũng biết đây là kế dẫn binh, sẽ không mắc lừa."

"Vậy cũng chưa chắc, chúng ta chỉ cần dẫn họ đến nơi thích hợp!" Mắt Phùng Diệu Quân từ từ sáng lên: "Binh vệ đi về hướng này lục soát chỉ có một đội, miễn là giữ chân bọn họ được hai canh giờ, coi như chúng ta qua cửa."

Nàng nói với Bồng Bái: "Trong đám thủ hạ của chúng ta, có người râu dài hay không? Càng dày càng rậm càng tốt. Đúng rồi, người đó phải khéo léo một chút, chạy nhanh."

Bồng Bái và Trần Đại Xương chăm chú nhìn nhau: "Có, hắn vốn xuất thân sơn tặc. Nhưng râu cũng không dài đến má được." Người thời này đa số đều nuôi râu, tìm người có râu không khó.

Phùng Diệu Quân đổ hết đồ chơi nhỏ vừa mua khi dạo phố lúc chiều lên bàn, lựa chọn một lúc, lấy ra hai thứ, một là lọ keo trong suốt. Thứ này gọi là keo Tước nhi, vốn làm ra từ thân một loài cây, dính rất tốt nhưng gặp nước sẽ bong ra, dân bản xứ thường dùng nó để bắt chim, Phùng Diệu Quân cũng mua một chút để thử xem, nhưng bây giờ lại có tác dụng khác.

Bồng Bái nhìn là hiểu ý đồ của nàng, do dự nói: "Đi đâu lấy râu cho hắn đây? Nếu dùng tóc, thời gian không đủ."

Phùng Diệu Quân cười, lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng noãn: "Tìm tóc gì chứ, không phải sẵn có đây sao?"

Bồng Bái nhìn theo hướng nàng, đang chỉ về phía giường.

"..."

Giống như hắn ta nghĩ sao? Không không không!

Trong ánh mắt đờ đẫn của Bồng Bái, Phùng Diệu Quân tự mình ra tay, quét lên cằm và hai má của Mạc Đề Chuẩn một tầng keo mềm, cơ bản phủ kín râu trên miệng.

Mạc đại quốc sư tôn quý không hay biết gì, mặc nàng điều khiển.

Lại đợi thêm một lát nữa, keo khô lại. Nàng quay người hỏi Trần Đại Xương: "Mang dao găm không? Cho ta thấy kỹ thuật cắt tỉa của ngươi... ngươi từng cạo râu cho người khác chưa?"

"Chưa từng." Trần Đại Xương khai đúng sự thật: "Nhưng khi còn ở quê nhà từng cạo lông cho heo."

"Được, giống nhau cả."

Trong lòng Bồng Bái: "Giống nhau chỗ nào?"

Phùng Diệu Quân một tay chỉ Mạc Đề Chuẩn: "Ngươi cạo sạch râu trên mặt người này, phải cạo sạch, thật sạch, cực kỳ sạch."

Trần Đại Xương làm sao còn để ý xem người đang không biết gì kia là ai, chỉ thị của công chúa cũng là thánh lệnh không thể trái được. Vì thế hắn ta thật sự rút dao găm, tỉ mỉ cạo râu cho quốc sư.

Thật ra hắn ta cẩn thận hơn nữa thì vẫn có hai nhát dao đâm vào da thịt, còn đang lo lắng, mũi dao lại như gặp phải lực cản lớn, vậy mà không đâm vào được.

Da mặt của Mạc đại quốc sư, cũng có thể nói là dày đến đao thương không đâm thủng được rồi.

Trần Đại Xương cũng là một người biết phân biệt tốt xấu, không nhịn được có vài phần kính trọng với người nằm trên giường. Hắn ta không ngu ngốc, không cần vén màn lên cũng biết người bị vệ binh truy nã đang được công chúa nhà mình che giấu. Nhưng hắn ta chỉ cần giúp công chúa làm việc là được, còn lý do, hắn ta không cần biết rõ.

Đợi đến khi cạo sạch râu, keo mềm cũng biến thành một tấm da mềm trong suốt, bên trên dính đầy râu rậm. Bồng Bái gọi thủ hạ sơn tặc kia đến, dán tấm râu giả lên mặt hắn, lại cắt sửa một lát, vậy mà thật sự biến thành gương mặt râu quai nón. Phùng Diệu Quân so sánh với người thật, lấy mực đỏ chấm lên thái dương người râu rậm, rồi dùng mực nhuộm thành màu đen.

Đây là đặc trưng gương mặt của Mạc Đề Chuẩn, nhất định phải để người khác nhận ra mới được.

Nhìn qua, người này đúng là có mấy phần giống Mạc Đề Chuẩn, dù sao bức tranh cũng không vẽ ra được vóc dáng cao lớn của Mạc Đề Chuẩn. Còn mắt có đủ tròn hay không, vậy thì đúng là mỗi người một ý rồi.

"Hiện tại vệ binh đến đâu rồi?"

Trần Đại Xương yên lặng tính toán một lát: "Sắp đến giữa đường rồi?"

Vì vậy Phùng Diệu Quân dặn dò người râu rậm mấy câu, người này gật đầu, mang theo mũ có màn che, xách túi đi ra cửa.

Trong thành có rất nhiều thương nhân qua lại, không ít người đội mũ màn che, hắn cũng không được tính là quá nổi bật.

Bồng Bái ở lại quán trọ, Phùng Diệu Quân nói với Trần Đại Xương: "Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt một chút." Ngồi ngốc ở đây cũng sẽ tự khiến mình lo lắng không công, không bằng ra ngoài tùy cơ ứng biến, có việc cũng dễ nghĩ ra cách đối phó.

Trần Đại Xương dẫn nàng đi về phía đường lớn, hai người đều rất nhỏ gầy, triệt để tận dụng đám người, tốc độ đi lại cũng không chậm.

Mục tiêu của Phùng Diệu Quân, chính là Đường Cam Lộ trên đường lớn thành Điềm Thủy.

Lúc này đã qua giờ cơm, nhưng thành Điềm Thủy hai ngày nay số lượng khách rất đông, trong Đường Cam Lộ cũng không ít người nghỉ trọ, hơn nửa đại sảnh đã ngồi đầy người. Phùng Diệu Quân vào trước gọi một chén trái cây cam thảo, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống từ từ ăn, Trần Đại Xương còn ôm bụng đi phía sau.

Nước giếng của vùng này vô cùng thích hợp để ngâm dưa và trái cây, ngoại trừ giữ được độ tươi còn có thể giữ được độ mới, nếu thêm bốn, năm loại thuốc như cam thảo nấu thành nước hoa quả, ướp lên hoa quả, thì các vị chua, ngọt, mặn đều khéo. Phùng Diệu Quân đặc biệt đưa thêm sáu văn tiền để bỏ vào hai mảnh băng nhỏ, trong ngày hè nóng bức ăn vào càng lộ vẻ mát lạnh thấm sâu vào lòng, dường như đè xuống hơi nóng xung quanh.

Sau khi Phùng Diệu Quân dùng qua thì khen không dứt miệng, không nhịn được gọi thêm một chén nữa. Lúc này bóng dáng Trần Đại Xương bên cửa sổ nhoáng lên, Phùng Diệu Quân ngẩng đầu, thấy hắn ta chớp mắt với nàng vài cái rồi nhanh chóng rời đi, không nhịn được mỉm cười, tảng đá lớn trong lòng hơi thả xuống một chút.