Quốc Sư Đại Nhân

Chương 27: Điều kiện trao đổi

Chương 27: Điều kiện trao đổi

Người này thật không hổ là quốc sư nước Tấn, cho dù thân thể không nhanh nhẹn thì đầu óc vẫn rất tốt, chỉ bằng một chút dấu vết đã có thể khâu lại chân tướng đến tám chín phần.

Làm sao bây giờ, nàng rất muốn gϊếŧ ông ta để diệt khẩu!

Có lẽ là Mạc Đề Chuẩn đã ngửi được sát ý đang phun trào trong lòng nàng, ông ta không nhanh không chậm giơ ngón trỏ lên: "Lúc trước ta đã nói rồi, ngươi bảo vệ ta trong hai mươi canh giờ, ta tất nhiên sẽ hậu tạ. Còn có thể cho ngươi đưa ra một điều kiện trong phạm vi mà ta có thể làm được." Nếu ông ta không bỏ ra lợi ích, tiểu cô nương này nhất định sẽ thừa dịp ông ta rơi vào thời kỳ suy yếu mà hủy thi diệt tích nhỉ?

Một nữ đồng mười một tuổi đã xem việc gϊếŧ người không phải là chuyện lớn, đây là hậu nhân của gia tộc quyền thế nào trong nước An Hạ thế? Có điều nếu nàng không lắm mưu giỏi đoán, khác hẳn với bạn cùng lứa tuổi thì cũng không đáng cho ông ta phải bàn điều kiện với nàng một cách khiêm nhượng thế này.

Quốc sư nước Tấn hứa hẹn: Có thể tùy ý đưa ra yêu cầu! Với thân phận địa vị của ông ta, Mạc Đề Chuẩn khinh thường việc nói không giữ lời. Vì vậy, đối với sự mê hoặc to lớn này, Mạc Đề Chuẩn và Phùng Diệu Quân đều biết nàng không thể nào từ chối.

Ánh mắt của Phùng Diệu Quân khẽ động: "Chỉ một? Ta cảm thấy không đủ."

"Tiểu cô nương, không cần được nước lấn tới." Giọng của Mạc Đề Chuẩn khàn khàn, trong mắt lóe lên ánh sáng như sói: "Bây giờ chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng."

Đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại của nàng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn ba lần, đây là thói quen mang đến từ thế giới khác: "Ba điều, nếu không thì chúng ta cá chết lưới rách." Dựa trên việc của Hồ Bình, nàng tuyệt đối không thể để cho ông ta được thoải mái!

Nàng rõ ràng thấy được ánh mắt của Mạc Đề Chuẩn lạnh đến thấu xương: "Bị một nữ đồng nhỏ bé như ta uy hϊếp, cho dù ngươi giữ lời hứa thì cũng không cam tâm, ta muốn giữ một điều kiện để tự vệ."

Nàng không che giấu việc mình không hề tin tưởng ông ta. Mạc Đề Chuẩn trầm mặc rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Hai điều, đây là giới hạn." Nếu không thì cá chết lưới rách.

Nàng nói không sai, bị một tiểu cô nương uy hϊếp đến mức này là một chuyện vô cùng nhục nhã. Nếu không phải ông ta đã lập ra lời thề, đã sớm dùng một chưởng cho óc nàng vỡ toang. Sau này mỗi lần nhìn thấy nàng, ông ta đều sẽ nhớ đến tình cảnh lúc này. Vì vậy Phùng Diệu Quân nói không sai, đại khái ông ta sẽ càng lúc càng chán ghét nàng.

Tuổi còn nhỏ lại hiểu rõ lòng người đến thế? Mắt ông ta hơi nheo lại.

Nàng cũng không muốn ép tên sát thần này đến mức nóng nảy mà cá chết lưới rách. Thời gian hai người ở chung không lâu, thế nhưng nàng luôn tin rằng trong xương cốt thì Mạc đại quốc sư là kẻ rất hung hãn: "Được, thành giao. Mặt khác, ngươi gϊếŧ đầu bếp nữ của ta, món nợ này chung quy cũng phải thanh toán cho xong chứ nhỉ?"

Mạc Đề Chuẩn à một tiếng: "Được." Không biết ông ta lấy một cây chủy thủ ra từ đâu mà đâm vào bả vai của mình, máu chảy ồ ạt ngay lập tức.

Chủy thủ đâm vào hơn phân nửa, vẻ mặt của ông ta vẫn như bình thường, giống như người bị đâm là người khác vậy: "Một đao này trả lại cho nàng ta."

Người này quá nhanh nhẹn, Phùng Diệu Quân trầm mặc một hồi mới nói: "Bây giờ ngươi muốn đi ngủ ngay chưa?"

"Càng nhanh càng tốt."

Nàng nghiêng đầu: "Vân Nhai biết ngươi bị thương nặng thế nào không?"

"Biết."

"Vậy hắn có biết thuật Niết Bàn của ngươi không?"

"Hẳn là không biết." Đây là bản lĩnh giữ mạng luôn được giấu kín của ông ta, sao có thể tiết lộ cho người khác biết một cách dễ dàng như vậy được? Nói thẳng với Phùng Diệu Quân là chuyện bất đắc dĩ, ông ta cũng rất muốn đánh chết người duy nhất biết được là nàng.

"Một câu hỏi cuối cùng." Nàng đưa tay ra trước mặt ông ta: "Để phòng chuyện bất ngờ, ngươi nên cho ta một cái bảo bối để giữ mạng."

Mạc Đề Chuẩn nhìn nàng, không biết là nàng suy nghĩ thấu đáo hay là muốn lừa đảo, hoặc là cả hai. Có điều theo thời gian trôi qua, tình trạng vết thương của ông ta càng lúc càng nghiêm trọng, ông ta cần phải đi ngủ ngay. Thế là Mạc Đề Chuẩn thuận tay lấy cái tổ kiến ở trong lòng ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phùng Diệu Quân luôn cảm thấy ông ta đang lấy một tần suất kỳ lạ mà gõ vào tổ kiến, đây giống như một loại mật mã nào đó. Sau đó ông ta đặt tổ kiến lên trên bàn: "Nhỏ máu của ngươi vào đó, kiến chúa sẽ nhận ngươi làm chủ, sau đó sẽ nghe theo lệnh của ngươi."

Lúc xuất kích, những vật nhỏ này nhanh như chớp giật, nàng đã được lĩnh giáo rồi. Phùng Diệu Quân nhanh chóng cắn đầu ngón tay. Lúc này tổ kiến xuất hiện một bóng dáng mập mạp trắng trẻo, tuy rằng dưới ánh mắt của nàng thì nó vẫn chỉ có chút xíu, thế nhưng so sánh với những con kiến khác, nó đã to gấp mười lần, đó chính là kiến chúa.

Nàng xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, đút máu ngay đầu ngón tay cho kiến chúa uống.

Nó vừa mới uống hết, con kiến khác liền bò lên lau miệng cho nó, dưới đáy lòng của nàng lập tức có thêm một luồng cảm ứng kỳ lạ.

Giống như nàng và kiến chúa dùng chung tầm nhìn và cảm giác vậy, tuy rằng trong đầu của nó trống rỗng, không hề có sự sướиɠ vui và đau buồn.

Nàng hơi suy nghĩ, kiến chúa liền nghe theo mệnh lệnh của nàng, dùng đầu củng vào ngón tay của nàng.

Quả nhiên rất nghe lời.

Nàng chơi đến không biết trời đất gì, Mạc Đề Chuẩn thực sự là người xem cũng mệt mỏi, ông ta không nhịn được ngáp một cái rồi vươn mình nằm sấp lên giường: "Ngủ."

Mấy hơi thở sau liền không còn tiếng động gì nữa.

Phùng Diệu Quân lại đợi một lúc mới đi tới bên giường rồi quan sát. Hai gò má của Mạc đại quốc sư hồng lên như hơi say, thế nhưng hô hấp cũng đã dừng lại, ngực không có chút chập trùng nào. Trong một canh giờ sau, nhiệt độ cả người của ông ta cũng thấp xuống, cơ thể từ từ trở nên lạnh lẽo, nếu không phải bắp thịt vẫn mềm mại thì thật sự không khác gì người chết cả.

Ở bên ngoài không thể so với trong nhà được, Phùng Diệu Quân không định gánh chuyện này một mình. Sáng sớm hôm sau, nàng lặng lẽ thông báo cho Bồng Bái và Từ thị.

Hai người đều vô cùng kinh hãi, sau đó cũng nghĩ tới lợi ích trong đó. Thân phận của Mạc Đề Chuẩn cao quý cỡ nào, nếu không có nhiều việc trùng hợp thế này, bình thường bọn họ muốn liếc mắt nhìn thấy quốc sư cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, huống chi còn khiến cho ông ta nợ mình một ân tình?

Ân tình của quốc sư rất quý trọng, không thể lấy vàng bạc để đong đếm được, đây chính là cơ duyên hiếm có của Phùng Diệu Quân. Từ thị càng nghĩ đến việc cả nhà xa rời quê hương, bắt đầu từ số không nên rất cần trợ lực, vậy cho nên nội tâm của nàng ấy cũng không bài xích. Chỉ là từ sau chuyện của Vương bà, dưỡng nữ càng lúc càng khôn khéo và có chủ kiến, ngay cả chuyện lớn mức này cũng có thể nhận lời trước. Xem ra, Phùng ký đã có người nối nghiệp rồi. Lão gia ở dưới cửu tuyền cũng sẽ vui mừng.

Sau khi ba người thương nghị, họ vẫn quyết định ở lại Điềm Thủy thêm hai ngày đến lúc Mạc Đề Chuẩn tỉnh lại. Nếu không dọc theo đường đi, ngựa xe xóc nảy, không biết có ảnh hưởng gì đến hiệu quả của thần thuật mà ông ta triển khai hay không. Còn nữa, Từ thị rất có hứng thú với trái cây của Điềm Thủy, muốn mượn cơ hội này để khảo sát một phen.

Tuy thành Điềm Thủy khá nhỏ, thế nhưng đầu đường cuối ngõ lại trải rộng giếng nước, dựa theo thống kê không trọn vẹn đã có hơn tám trăm bảy mươi cái. Nước giếng ở đây không ngọt, nếm thử còn có vị hơi mặn nhưng cũng không khó uống, thậm chí còn có một công hiệu kỳ lạ: Ngâm trái cây vừa hái xuống vào nước là có thể giữ tươi lâu hơn, ngay cả anh đào còn có thể giữ tươi suốt mười lăm ngày, giống trái cây khác càng không cần nói.

Vậy thì rất lợi cho việc vận chuyển trái cây, cộng thêm chất lượng xuất chúng, hơn nữa trái cây ở đây cũng thường được cung cấp cho vương đô nước Nghiêu. Chuyện làm ăn của Phùng ký cũng không ngại tăng thêm hạng mục này.

Phùng Diệu Quân bị tu hú chiếm tổ lại còn phải trông coi giúp người ta, tránh cho hành tung của Mạc Đề Chuẩn bị tiết lộ. Cũng may tuy rằng bên ngoài luôn rộn rộn ràng ràng nhưng cũng không xảy ra chuyện phiền phức nào lớn. Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã tới buổi chiều ngày thứ ba, lúc này chưa đầy hai canh giờ nữa là Mạc Đề Chuẩn sẽ tỉnh lại.

Mắt thấy Mạc Đề Chuẩn sắp thuận lợi nợ mình một ân tình, Phùng Diệu Quân đang cảm thấy hài lòng, nào ngờ cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, hai tiếng dài hai tiếng ngắn.

Đây là mật mã mà nàng đã định sẵn với đám thuộc hạ. Đầu tiên nàng thả hai tầng màn che trước giường, bảo đảm người ở bên trong được che kín, lúc này mới mở cửa ra.

Bồng Bái mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngoài cửa, bên cạnh là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

"Vào trong nói chuyện."

Cánh tay của Bồng Bái không tốt, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bước chân của hắn ta, vừa vào phòng liền đóng cửa lại: "Đây cũng là người của chúng ta, hắn tên là Trần Đại Xương. Ta phái hắn ở bên ngoài dò la tin tức."

Thiếu niên Trần Đại Xương hành lễ với nàng, tự mình nói tiếp: "Bỗng nhiên có rất nhiều quân vệ tiến vào Điềm Thủy, trước tiên phong thành không cho ra vào, sau đó lại chia quân thành mấy đường, lục soát nhà dân và khách điếm. Có người nói có nghịch tặc trà trộn vào trong thành, hắn ta đâm chết Huyện lệnh ở Đại Thành, sau đó trốn tới đây. Doanh trại đóng quân ở ngoài thành liền phái người đến đây, lục soát từng nhà để đối chiếu chân dung."