Phương Viễn hơi hồi hộp. Trong người cậu có cả sự hồi hộp của đứa trẻ sáu tuổi và một thanh niên hai mười lăm tuổi. Phương Viễn xuyên vào thân xác này khi còn là một đứa trẻ vừa đầy tháng tuổi. Khi đó tình huống đúng là không tin được. Phương Viễn ở đời trước đang vô cùng bình tĩnh sống, sáng đến công ty tối về nhà chơi game, cuối tuần thi thoảng sẽ tụ tập với bạn bè, đột nhiên ngủ một giấc mở mắt dậy đã thấy mình nằm trong vòng tay của một người phụ nữ xa lạ, mà người phụ nữ đó đã tắt thở rồi. Nói cậu không bị ám ảnh là nói điêu. Lần đầu cậu trải qua sự việc như vậy, lúc đó cậu sợ quá đã khóc toáng lên, may mắn thu hút sự chú ý của ba vị sư huynh đang đi gần đó mới cứu cậu một mạng mang về. Cậu nhớ lúc đó đại sư huynh bảo nên đi tìm người nhà của cậu để báo tin, nhị sư huynh lại bảo tạm thời cứ giữ lại đây, để tam sư huynh đi nghe ngóng tình hình xem thế nào, vì dù sao cũng chưa chắc đã tìm được, mà tìm được cũng chưa chắc có người chịu nhận nuôi cậu, tam sư huynh nói nếu không ai nhận nuôi thì để lại làm lão tứ, không thì làm thư đồng cũng được.
Phương Viễn ngày đó nghe các sư huynh nói chuyện mà ngẩn cả người. Một phần vì tập trung vào nội dung câu chuyện đang chuẩn bị quyết định số phận tương lai của cậu, một phần vì vẫn đang chưa kịp thích nghi với sự thật là mình đã xuyên không rồi. Trong đầu cậu lúc đó ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi, nên hình ảnh trong mắt các sư huynh là một đứa trẻ vừa đầy tháng tuổi cứ nhìn chằm chằm vào họ, lại còn đảo mắt theo họ nói như thể hiểu được họ đang nói gì.
- Đệ thấy đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, nếu cốt cách tốt có thể làm sư đệ của chúng ta, nếu chẳng may không đạt thì giữ lại làm thư đồng cũng được. Chỗ sổ sách của lão tam cũng cần người cùng lo liệu, không thì đệ thấy đầu lão tam có tóc bạc rồi đấy.
Tam sư huynh Trực Bì vội vàng sờ lên đầu
- Có hả? Có sao? Ôi đại sư huynh ơi huynh thương đệ với. Bằng mọi giá chúng ta phải có lão tứ này, không thì đệ xong đời mất.
Đại sư huynh không trả lời, chỉ nghiêm trang gật gật đầu.
Thế là Phương Viễn ở Hàm Tử Môn được sáu năm.
Đại sư huynh nói, ba vị sư huynh bọn họ đều được sư phụ mỗi lần xuất quan mang từ ngoài về. Mỗi lần xuất quan của sư phụ là một trăm năm, vậy nên ba huynh đệ họ mỗi người cách nhau gần trăm tuổi. Nhưng bởi vì đây là thế giới tu tiên, người tu tiên nào cũng trẻ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, thậm chí còn có người cải lão hoàn đồng trở thành trẻ nhỏ, nên nhìn bên ngoài họ như những người đồng trang lứa. Tam sư huynh nói, huynh ấy là trẻ mồ côi, lúc sư phụ nhặt được mình còn đang đánh nhau với chó hoang để giành đồ ăn, đầu óc còn ngốc ngốc nói chuyện chậm cực kỳ, chỉ được cái tứ chi phát triển hành động lanh lẹ. Khi sư phụ nhặt huynh ấy về mới phát hiện ra huynh ấy bị ngốc là do kinh mạch bị ứ trệ, được sư phụ đả thông xong, lại tu tập thêm công pháp, lại lột xác trở thành người thông minh vô cùng. Trong ba người bọn họ, chỉ có nhị sư huynh là chủ động bám đuôi sư phụ về núi. Nhị sư huynh tự hào vỗ ngực kể, lão tứ ta nói đệ nghe, sư phụ lúc đó chắc chắn là thấy ta có cốt cách tốt nên mới làm lơ ta cả dọc đường như thế, chứ làm gì có chuyện cao thủ như người lại không biết có đứa trẻ con đi theo sau mình? Lúc đó ta bám theo sư phụ băng rừng vượt núi, nhất quyết không rời. Đến một hôm sư phụ ngự kiếm bay đi, ta không chịu thua kém cũng cố trèo lêи đỉиɦ núi để đuổi theo cho nhanh, không cẩn thận trượt chân ngã. Ta tưởng lúc đó về hầu tổ tiên rồi, ai dè lại được sư phụ đỡ lấy. Người liếc ta một cái rồi cứ thế để ta đứng trên kiếm ôm chân người về môn phái. Haha lão tứ ngươi nhớ cho kỹ, ta chính là người đầu tiên được ngự kiếm cùng sư phụ.