Dạy Dỗ Sủng Ái Quận Chúa Mỗi Ngày

Chương 5

Hoa huyệt của Lãnh phu nhân chảy nước liên tục.

“Mẫu thân cũng chảy nước.”

Tất nhiên rồi, lúc trước, khi Lãnh phu nhân nhìn thấy con gái học tập cũng đã chảy nước mấy lần.

“Ưm… Sâm Nhi, a…”

“Mẫu thân, nước của người còn nhiều hơn Sâm Nhi nữa.”

Lãnh Sâm nói xong, định chậm vào hoa huyệt nhưng ma ma lại kéo tay nàng ra.

“Lãnh phu nhân, e là ngài đã nhịn lâu rồi, bây giờ đã có thể bắt đầu.”

Bà ta dứt lời, Lãnh phu nhân bèn vuốt ve bầu vυ', tay còn lại thì sờ soạng lên hoa huyệt dâʍ đãиɠ của mình, nắm lấy hoa đế lôi kéo, còn kêu rên không dứt, “A a… tướng quân, tướng quân, vυ' và hoa huyệt của tao nô đều muốn ngài…”

Lãnh Sâm chưa từng thấy mẫu thân của mình như thế bao giờ, mẫu thân có một thân thể xinh đẹp động lòng người, khác với vẻ đoan trang thường ngày, bây giờ bà là một báu vật tuyệt mỹ, cầu hoan trước mặt mình.

Lãnh Sâm vừa kinh ngạc, hoa huyệt cũng chảy nước theo.

“Quận chúa nhìn kĩ, đây là tiết học cuối cùng phu nhân dạy cho ngài.”

Chỉ trong chốc lát, nước trong hoa huyệt của Lãnh phu nhân chảy ra càng nhiều.”

“Ưm a… hoa huyệt dâʍ đãиɠ thoải mái quá, ưm… Sâm Nhi nhìn đi, mẫu thân sắp cao trào rồi, a a…”

Chỉ trong chốc lát, một dòng nước bắn ra từ hoa huyệt.

“Quận chúa nhớ cho kĩ, đây là thủ da^ʍ cao trào bắn nước, quận chúa phải nhớ là mình không thể cắm vào hoa huyệt, chỉ khi nào được phu chủ đồng ý thì mới có thể cắm.”

“Cảm ơn ma ma giúp đỡ, tao nô nhớ rồi.” Lãnh Sâm đỡ mẫu thân dậy.

“Được rồi, hôm nay mọi chuyện tới đây là kết thúc, ngày mai quận chúa tới đây đi.”

Lãnh phu nhân gọi người đưa nước tới, hai người tắm rửa, cuối cùng cũng có thể thả lỏng sau một ngày mệt mỏi.

Bây giờ Lãnh Sâm nhìn thấy mẫu thân không mặc quần áo cũng không xấu hổ, trái lại nàng còn hâm mộ. Lãnh phu nhân dựa vào vách ao nhắm mắt lại, Lãnh Sâm từ từ bước lên ôm lấy mẫu thân, “Mẫu thân, hôm nay con rất sợ.”

“Con gái, sau này con mới hiểu được, thân thể của phụ nữ không thuộc về mình mà là của phu quân.”

Nói xong, bà đặt tay nàng lên vυ' của mình.

“Bây giờ con chịu khổ một chút thì sau này phu chủ mới thích.”

Lãnh Sâm nhẹ nhàng xoa bầu ngực của mẹ, hai ngón tay nhéo nhẹ thì chợt có sữa tươi chảy ra.

“Mẫu thân!”

Lãnh Sâm kinh ngạc nhìn.

“Phụ thân con thích nên giữ lại.”

“Chẳng phải sinh con xong mới có sữa sao?”

“Đúng thế, nhưng có thể giữ lại, chỉ là chịu chút khổ thôi.”

Nói xong, Lãnh phu nhân gọi thị nữ A Quỳ luôn đi cùng mình vào phòng.

A Quỳ quỳ gối bên bờ ao, dịu dàng xoa nắn hai bầu ngực lớn của Lãnh phu nhân, sau đó lấy một cái lọ tới bắt đầu nặn sữa tươi. Khoảng mười lăm phút sau, sữa đầy tràn trong cái chén nhỏ.

“Tướng quân còn chưa về, tiếc thật, A Quỳ đừng để phí, lấy sữa tươi xoa vυ' cho quận chúa đi.” Lãnh phu nhân nhắm mắt lại ra lệnh.

“Vâng thưa phu nhân.”

Sau đó, A Quỳ chầm chậm rót chén chất lỏng màu trắng sữa lên vυ' của Lãnh Sâm, xoa nắn mạnh mẽ.