Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 1
Tại hạ họ Vương
"Cho hỏi là phụ huynh của Vương Chiêu Vân phải không? Tôi là chủ nhiệm lớp của em Chiêu Vân, chiều nay Chiêu Vân gây rắc rối trong trường, tốt nhất là phụ huynh nên đến sớm đưa học sinh về!"
Người đàn ông trung niên ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng đang kìm nén cơn tức giận, Vương Chiêu Mưu vẻ mặt bình thường, nâng tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bida sang trọng lập tức dừng lại, một nhóm thanh niên đang cụng ly bên cạnh nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống.
"Vậy nó chết chưa?"
Giọng điệu Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng ôn hòa. Anh nghiêng đầu kẹp điện thoại di động trên vai, tựa nhẹ vào bàn bida, một tay cầm cây cơ, nhặt cục lơ màu xanh trên bàn lên, cụp mắt xuống, chậm rãi chà đầu cơ vài lần.
"Chưa, vẫn chưa..." Chủ nhiệm lớp hơi bất ngờ khi nghe giọng nói trẻ trung ở đầu kia: "Cho hỏi cậu là gì của Vương Chiêu Vân?"
"Tôi là người anh cùng cha khác mẹ độc ác đã cướp tài sản của gia đình mà nó thường nói, một tuần trước nó còn thề rằng khi nào còn sống thì sẽ không gặp tôi, thầy cứ đợi đến lúc nó chết rồi hãy gọi cho tôi."
Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, đặt cục lơ trong tay xuống. Người đàn ông chột mắt bên cạnh tinh ý, nhanh chóng bước tới, cúp điện thoại.
Tiếng nhạc lại vang lên trong phòng bida, đám thanh niên tiếp tục vừa cười vừa cụng ly. Vương Chiêu Mưu liếc nhìn gã đàn ông bên kia bàn, cầm gậy từ từ hạ người xuống, cổ tay trái ép sát vào bàn, những ngón tay thon dài trắng nõn giữ tư thế mắt phượng vững chắc, tay phải cầm cây cơ, mắt đưa qua nhìn qua cặp bi đỏ và đen cuối cùng trên bàn.
Cả hai quả bóng đều nằm ở mép túi, bóng màu đỏ ở giữa khá dễ đánh, nhưng bóng màu đen nằm sát mép bàn, nếu không cẩn thận thì bóng trắng sẽ bị đưa vào.
Thân hình Vương Chiêu Mưu gần như song song với bàn bida, áo gile bó sát khoe vòng eo thon, khóe mắt hơi xếch với tròng mắt toát lên vẻ hung hãn. Anh nhắm bi cái theo chiều ngang, xoay cây cơ trong tay, sau vài lần kéo thì đánh trúng bóng trắng một cách chính xác.
Bóng trắng đập vào bóng đỏ theo đường thẳng, đẩy bóng đỏ đi thẳng vào lỗ. Những người xung quanh còn chưa kịp reo hò thì đã nhìn thấy quả bóng trắng đập vào rìa bàn, xoay tròn theo hình bán nguyệt, đánh chính xác vào quả bóng đen bên kia. Quả bóng đen lăn thẳng vào lỗ, còn bóng trắng lắc lư hai lần, cuối cùng dừng lại trước miệng túi.
Một phát trúng hai trái!
Tiếng hoan hô vang dội bùng lên. Vương Chiêu Mưu chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh thu cơ, cầm cặp mắt kính gọng vàng mảnh để sang một bên khi nãy, đeo lên bằng một tay rồi nhếch mép cười, nhìn gã đàn ông đối diện.
"Tổng giám đốc Trương, anh thu rồi."
Gã đàn ông đang sững sờ ở phía bên kia bàn bida nghe thấy giọng nói đó mới hoàn hồn, không khỏi vỗ tay khen ngợi.
"Không hổ danh sếp Vương nhỏ, mạnh hơn cha cậu hai phần, giao đơn hàng này cho Vương Thị là tôi yên tâm tuyệt đối!"
Nghe đến cách gọi "sếp Vương nhỏ" này, Vương Chiêu Mưu cười khiêm nhường: "Tổng giám đốc Trương đừng tỏ ra xa lạ như vậy, có thể gọi tôi là Chiêu Mưu."
"Chiêu Mưu, đây là đơn hàng trị giá 70 triệu, nếu làm tốt, hai ta cùng thắng, lợi nhuận ít nhất cũng phải bằng con số này!" Tổng giám đốc Trương làm động tác tay, mỉm cười bước tới: "Cậu đó nha, mới hơn 20 tuổi mà đã có thành tích như vậy rồi, người ta nói anh hùng xuất thiếu niên không sai chút nào..."
Vương Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, im lặng lắng nghe gã đàn ông trước mặt lải nhải, không hiểu sao lại tự nhiên có cảm giác quen thuộc, khiến anh cảm thấy thật kỳ lạ.
Hình như anh đã từng nhìn thấy cảnh này rồi, nhưng lại không biết nó ở đâu.
Có lẽ gần đây đã nghe quá nhiều lời tâng bốc, nên bị lẫn lộn?
"Chiêu Mưu, chúng ta cùng đi uống một ly chứ?" Tổng giám đốc Trương cười toe toét.
Vương Chiêu Mưu đang định tìm cớ từ chối vì uống rượu không giỏi, thì một cảnh tượng kỳ lạ chợt hiện ra trước mắt.
Tổng giám đốc Trương với đôi mắt đầy nếp nhăn, vẻ mặt phẫn nộ, đập bàn rầm rầm.
"Nhà họ Lãnh đúng là quá đáng mà! Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, mà làm cho tập đoàn Vương Thị phá sản!"
"Cái gì? Mượn tiền? Làm việc với Vương Thị nhiều năm như vậy, công ty của tôi đã kiếm được hàng tỷ lợi nhuận, sao tôi có thể để cậu ra về tay trắng được!"
Tổng giám đốc Trương tóc đã bạc, nghiêm túc gọi thư ký bên cạnh: "Nào, gói rác ở ngoài lại cho sếp Vương, đem bán ở trạm thu mua phế liệu, cậu còn có thể kiếm được khoảng mười tệ."
Nhà họ Lãnh gì cơ?
Vương Thị phá sản từ khi nào?
Vương Chiêu Mưu chưa kịp phản ứng thì khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, tổng giám đốc Trương tóc vẫn còn đen, khóe mắt chỉ có hai nếp nhăn, đang vẫy vẫy tay, nhìn anh với vẻ lo lắng.
"Chiêu Mưu, cậu làm sao vậy?"
Sau khi liếc nhanh khung cảnh xung quanh, Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, bình tĩnh che giấu sự bất thường vừa rồi.
"Hơi choáng, chắc là dạo này mệt quá."
"Thanh niên phải chú ý giữ sức khỏe của mình." Tổng giám đốc Trương ra vẻ hòa nhã nói: "Thôi thì nợ lại bữa tiệc hôm nay đi, bữa khác chúng ta lại gặp nhau."
"Tổng giám đốc Trương." Vương Chiêu Mưu nâng tay ấn vào thái dương, làm bộ thản nhiên hỏi: "Anh có biết nhà họ Lãnh không?"
"Nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh nào?" Tổng giám đốc Trương bối rối, mắt lóe lên vẻ nịnh nọt: "Bây giờ ở Tô Thành này chỉ có Vương Thị là lớn nhất, nhà họ Lãnh là loại vô danh tiểu tốt nào thế?"
"Không biết nghe ở đâu." Vương Chiêu Mưu nở nụ cười ấm áp: "Có lẽ tôi nhớ lầm thôi."
Dùng món quà đã chuẩn bị trước để tiễn tổng giám đốc Trương đi, Vương Chiêu Mưu cuối cùng cũng không chịu được nữa, ngồi xuống ghế sô pha, cởi cúc cổ áo sơ mi vốn cài rất kín ra, rồi dùng một tay đỡ trán.
Cho dù anh nhắm mắt lại, đủ mọi cảnh tượng vẫn không ngừng hiện lên, hình ảnh thoáng qua trước đó tựa như chỉ là khúc dạo đầu, hiện tại trút xuống ào ạt mới là nội dung chính.
Hai mươi năm ký ức lập tức được giải nén, Vương Chiêu Mưu thấy sau bao vất vả, cuối cùng mình đã có trong tay toàn bộ Vương Thị, anh dành phần đời còn lại làm việc không biết mệt mỏi để liên tục mở rộng công ty.
Hôm trước còn đang hào hứng, mở họp nói sẽ dẫn dắt Tập đoàn Vương Thị bước vào danh sách Fortune Global 500, hôm sau anh được thông báo mình đã phá sản, toàn bộ tài sản bị phong tỏa, không thể thậm chí còn không thể mang đi một chiếc quần.
Mọi nỗ lực đều tan thành bong bóng chỉ sau một đêm, anh trở thành trò cười lớn nhất của Tô Thành, dù có thử đủ mọi cách để cố gắng lội ngược dòng cũng chỉ nhận lại sự tủi nhục vô tận.
Vị chủ tịch tập đoàn Vương Thị nổi tiếng một thời cuối cùng đi vào đường cùng, không còn cách nào khác ngoài co ro trong căn hầm dột nát, không có ánh nắng, đầy nấm mốc, vừa ho sặc sụa đến mức muốn nôn cả phổi ra, vừa suy nghĩ với quầng thâm đen dưới mắt: nhà họ Lãnh kia đã làm gì mà khiến anh phá sản chỉ trong vài giờ.
Anh nghĩ mãi không ra, hoạt động của công ty luôn ổn định, cho dù anh có tự mình nộp đơn xin phá sản thì tòa án cũng phải mất vài ngày mới ra phán quyết, chưa kể thủ tục rườm rà từ khi ra thông báo đến khai báo các khoản nợ. Tại sao mọi thứ anh dày công xây dựng lại trở thành trò đùa chỉ sau một đêm?
Như thể ông trời rủ lòng thương xót, sau khi hoàn toàn bất tỉnh, Vương Chiêu Mưu cuối cùng cũng nhìn thấy sự thật đằng sau tất cả những chuyện này.
Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue có tên Hợp đồng trăm tỷ, sếp Lãnh nuông chiều nhẹ nhàng thôi, nội dung chính kể về chuyện yêu hận tình thù của nam chính Lãnh Diệp và đối tượng hôn nhân thương mại của mình. Ở đầu tiểu thuyết, Lãnh Diệp là một thằng khốn nạn đáng ăn đòn tám trăm năm, đã có vị hôn thê nhưng vẫn trái ôm phải ấp, muốn chiếm thân xác cô, còn muốn lấy nốt cả nội tạng của cô, là một thằng điên nằm ngoài vòng pháp luật, con cá lọt lưới trong chiến dịch trấn áp tội phạm.
Một trăm chương đầu tiên buồn nôn đến độ Vương Chiêu Mưu hóa thân thành "ông chú xem di động trên tàu điện", một trăm chương cuối thì là màn trả giá tất cả để theo đuổi vợ khiến lòng người thỏa mãn, nhưng tình tiết thì cái nào cũng thách thức giới hạn dưới của IQ, sếp Vương có thể ném số đá đủ để xây được một căn biệt thự sang trọng kiểu châu Âu với sáu phòng ngủ và ba phòng khách.
Giới trẻ ngày nay, sao mà hoang dại quá vậy.
Sau khi đọc hết cả truyện, Vương Chiêu Mưu mới nhận ra mình chính là nhân vật trong cuốn sách này, nói dễ nghe thì là nam phụ hạng 18, còn nói khó nghe thì chỉ là bia đỡ đạn với số cảnh gọi là tương đối nhiều một chút.
Vương Chiêu Mưu cố gắng hết sức để tìm ra đoạn văn nói về lý do phá sản của mình trong tiểu thuyết.
Tháng chín ở Tô Thành đã bước vào thu, gió lạnh ùa vào mặt khiến Lãnh Diệp bất giác cau mày.
Quản gia đưa áo khoác ra. Lãnh Diệp xua tay nặng nề, chiếc cằm sắc sảo như dao khắc hất nhẹ, đôi mắt đen ba phần tà ác, ba phần lãnh đạm, bốn phần lơ đãng, chậm rãi nói:
"Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản thôi."
Vương Chiêu Mưu đọc đi đọc lại đoạn văn này hàng chục lần, cuối cùng, một hàng nước mắt từ từ lăn xuống trên khuôn mặt sếp Vương trung niên.
Vậy rồi...
Họ Vương rốt cuộc có lỗi gì?
"Sếp, cậu thấy không khỏe ở đâu à?" Người đàn ông chột mắt lo lắng mang ly nước ấm đến đặt bên cạnh Vương Chiêu Mưu, cẩn thận lên tiếng.
"Ba cậu vừa nhắn tin, bảo cậu đến trường đón cậu Chiêu Vân."
Vương Chiêu Mưu ngơ ngác ngước mắt nhìn cấp dưới thân tín của mình khi còn trẻ, khó tránh khỏi cảm xúc phức tạp.
"Lão Tề?"
"Sếp." Người đàn ông chột mắt cung kính cúi đầu.
"Lão Tề..." Vương Chiêu Mưu cố gắng nhớ lại nội dung cuốn sách, nâng tay lên gài lại cúc áo của mình một cách vô thức: "Bây giờ tạm thời bỏ qua tất cả những gì anh đang làm, giúp tôi tìm một người tên là Lãnh Diệp."
Nếu anh nhớ không lầm thì trong sách có một đoạn ngắn nói rằng Lãnh Diệp không sinh ra ở nhà họ Lãnh, tuổi thơ của hắn trải qua một thời gian khó khăn, khiến cho hắn thường xuyên gặp ác mộng, mà mắc bệnh dạ dày mà cứ mười chủ tịch thì có tám người mắc phải.
"Lãnh Diệp?" Lão Tề lấy ra một cuốn sổ, viết ngay: "Sếp, ngoài cái tên ra còn có thông tin gì nữa không?"
"Bây giờ chắc là..." Vương Chiêu Mưu cụp mắt tính toán: "Nó vừa tròn một tuổi, không chỉ Tô Thành mà các nơi khác cũng tìm thử."
"Cậu tìm nó để làm gì?" Lão Tề hơi bối rối không hiểu tại sao sếp mình lại đột nhiên muốn tìm đứa bé một tuổi.
"Đương nhiên... trước tiên là cho nó một cái tát, để nó trải nghiệm thế gian hiểm ác." Vương Chiêu Mưu nói với giọng điệu đùa giỡn, nhẹ nhàng như gió xuân suối mát: "Sau đó búng chim nó, dạy nó biết phải tôn trọng phụ nữ, cuối cùng đánh sưng mông nó, để sau này nó bớt làm màu đi."
"Ha, ha ha." Nghe ra là sếp đang nói đùa, Lão Tề cười gượng, nhìn sếp mới hơn hai mươi tuổi mà ánh mắt tựa như từng trải mấy đời, anh ta cảm thấy quái dị khó tả.
Nhìn Lão Tề cất sổ tay, Vương Chiêu Mưu cầm chiếc điện thoại bấm số kiểu cũ lên, tìm kiếm trong danh bạ một cách vụng về.
"Sếp, tìm ai vậy?" Lão Tề quan tâm hỏi.
"Tất nhiên là tổng giám đốc Trương đáng yêu vừa mới ra về rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười ôn hòa nhã nhặn: "Tôi nợ anh ta một ly rượu, và một túi rác."
×××
Lãnh Diệp vừa tròn một tuổi khóc đến gần như ngất đi. Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh, mắt díp lại như vẫn phải ôm nó dỗ dành suốt đêm.
Trước đó để giành chỗ bày hàng, Quý Liên Hoắc đánh nhau với bọn côn đồ, chịu một vết chém sâu tận xương trên vai, vậy mà không rơi một giọt nước mắt. Lúc này đang ôm đứa bé đang khóc, mắt cậu lại đỏ hoe.
"Cái thứ khốn nạn, khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Khóc cả đêm, có cho ai ngủ không đây!"
Tiếng chửi rủa vang lên ở phòng bên cạnh, Quý Liên Hoắc nhẹ nhàng bịt tai đứa trẻ trong tay, mím chặt đôi môi mỏng nứt nẻ, khuôn mặt tái mét không còn chút máu.
"Đại Toàn, nhỏ tiếng một chút, hàng xóm nghe được không tốt đâu." Giọng nói già nua hơi khàn.
"Ông đây cứ cho mọi người nghe đấy, chính ông già tồi tệ nhà ông, nhất quyết muốn đồ sao chổi đó sống trong nhà này! Thằng Quý Liên Hoắc mất cha mất mẹ, cách đây không lâu lại còn hại chết anh trai chị dâu, ông thấy mình sống đủ rồi chứ gì, nên mới để nó với thằng ranh con đó dọn vào nhà này, tôi làm con ông đúng là xui xẻo tám đời!"
Tường mỏng, không cách âm chút nào, Lãnh Diệp nhìn ánh mắt đờ đẫn, thờ ơ của chú út mà lòng bất lực, cố gắng nín khóc.
Nhìn quanh căn nhà gạch chật hẹp, lọt gió, được dùng để chất đống những thứ đồ không dùng đến, và bầy rận bò nhanh cách đó không xa, Lãnh Diệp không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ quay trở lại hai mươi năm trước, khi mình bất lực và đau đớn nhất.
Lúc đó hắn chưa mang tên Lãnh Diệp, cha và chú út từ nhỏ được một gia đình họ Quý nhận nuôi, cha đặt tên cho hắn là Quý Đại Bảo, ngu ngốc quê mùa, nhưng cũng là thứ duy nhất mà cha mẹ để lại cho hắn.
Cách đây không lâu, cha mẹ ruột của hắn gặp tai nạn, cả hai đều qua đời, chú út chú út vẫn chưa được nhà họ Lãnh tìm thấy, chưa nhận lại tổ tiên. Hắn mới tròn một tuổi, phải theo chân chú út bị buộc phải bỏ học vào năm lớp 12 đi ở nhờ trong nhà ông cậu nghiện cờ bạc, ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi ngày mở mắt ra lại là một ngày khó khăn trắc trở mới.
Những ngày tháng đó kéo dài suốt năm năm, cho đến khi chú út và người nhà họ Lãnh vô tình gặp nhau, cuộc sống đau khổ này mới chấm dứt.
Khuyết điểm của trí nhớ xuất sắc được phóng đại lên vô hạn trong 5 năm này, đặc biệt là ngày hôm nay, Lãnh Diệp nhớ rất rõ ràng.
Như thường lệ, chú út cõng hắn trên lưng, đẩy một chiếc xe nhỏ ra ngoài bán trái cây, trên đường đi thì gặp phải một đàn chó hoang đuổi theo cắn xé, đến nơi thì một nhóm côn đồ lao đến đạp đổ sạp hàng, chú út bảo vệ hắn nên bị đánh gãy chân.
Vì không có tiền nên chân chú út không thể chữa trị kịp thời, để lại di chứng, dù sau này trở về nhà họ Lãnh, chữa trị bằng đủ mọi phương pháp vẫn không thể hồi phục.
Ánh mắt của mọi người như gai nhọn, những lời chế giễu và bàn tán sau lưng càng khiến lòng người tổn thương, tất cả dẫn đến tính cách chú út càng ngày càng u ám. Sau khi kế thừa nhà họ Lãnh, chú út càng trở nên độc ác tàn nhẫn, thích kiểm soát, thậm chí cuộc hôn nhân của hắn cũng trở thành con bài mặc cả trong tay, hắn bị buộc kết hôn với người mình không yêu.
Bây giờ làm lại từ đầu, Lãnh Diệp không khỏi tự hỏi, nếu hôm nay chú út không ra ngoài bán hàng thì sao?
Liệu mọi thứ sẽ khác đi trong tương lai?
Lãnh Diệp nín khóc.
Thấy đứa bé ngừng khóc, ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu đi. Cậu thương xót đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt đứa bé.
Nhìn vẻ mặt thả lỏng của chú út, Lãnh Diệp thầm xin lỗi, lúc Quý Liên Hoắc vừa ngồi xuống chuẩn bị ngủ, hắn há miệng, dùng hết sức mà khóc ré lên.
Quý Liên Hoắc gần như giật mình tỉnh lại ngay lập tức, bên cạnh lại truyền đến những lời chửi rủa khó nghe hơn, Lãnh Diệp khóc bằng hết sức bình sinh, nhất định không cho phép chú út thân yêu nhắm mắt lại.
"Hai thứ chết tiệt! Còn không ra ngoài kiếm tiền!" Gã đàn ông cao to mặc áo khoác, đá tung cửa bước vào, trên tay cầm chổi, tức giận chỉ vào đứa bé trong tay Quý Liên Hoắc, vung tay đánh: "Chỉ biết có khóc khóc khóc! Cái thằng ranh con, ồn ào không cho ai nhắm mắt!"
Quý Liên Hoắc vội vàng giơ tay bảo vệ đứa trẻ, cây chổi quất vào cẳng tay, lập tức để lại một vết sưng đỏ đậm.
Lý Đại Toàn còn đang tức giận, giơ tay lên lần nữa thì thấy thiếu niên trước mặt ngẩng đầu, lông mày tuấn tú, đôi mắt đen như giếng khô sâu không thấy đáy, âm u tĩnh mịch đến rợn người, khiến gã không khỏi rùng mình.
Không chờ gã kịp phản ứng, Quý Liên Hoắc đã cúi đầu bảo vệ đứa bé trong tay, vội đứng dậy, đẩy xe, mò mẫm ra cửa giữa tiếng khóc chói tai và bóng tối nặng nề của buổi sáng sớm.