Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa Của Cậu Ấy

Chương 1

"Chú ơi, một bát hoành thánh nhỏ... không rau thơm, không hành..."

Sáng sớm, 8 giờ 30.

Trong chợ tấp nập ồn ào, quán ăn sáng kín người không còn chỗ.

Mặc dù đang là giờ cao điểm đi làm, nhưng lúc này chen chúc ở chợ và quán ăn cũng không phải là người đi làm và người trẻ tuổi.

Mà là những cụ ông cụ bà dậy sớm đi mua thức ăn, mua đồ ăn sáng.

Đừng xem những người già này, ai nấy đều ăn mặc đúng tuổi, thế nhưng trả giá không hề thương tiếc.

Mua đồ trong quán ăn sáng cũng phải dùng giọng rất lớn khiến người ta đau đầu.

Chợ mà, buôn bán cho các người dân ở khu vực gần đó.

Mỗi ngày đi tới đi lui chỉ có vài khách quen, rất hiếm khi có khuôn mặt lạ. Vì vậy khách hàng cũ đều quen thuộc với quán ăn sáng.

Sau khi thanh toán tiền ở cửa, thì cầm tờ phiếu nhỏ, đi thẳng đến quầy cửa sổ nước lèo.

Bất kể là hoành thánh hay là mì nước, tất cả đều được làm theo yêu cầu.

Điều quan trọng là chúng còn nóng hổi.

Phía sau cửa sổ là nhà bếp. Cũng theo kiểu truyền thống cũ: Khách hàng một tay đưa phiếu vào, người bên trong nhận, rồi cho mì hoành thánh vào nồi ngay tại chỗ.

Trong nồi lớn toát ra hơi nóng cuồn cuộn, ông chủ dùng cây đánh trứng cỡ lớn khuấy đều hai lần, gắp hoành thánh của khách trước đổ vào tô lớn.

Sau đó lách cách, đặt một chiếc bát mới vào nồi..

Trong phòng bếp, ông chủ đang nấu mì, nấu hoành thánh đến khí thế ngất trời.

Bên ngoài nhà bếp, khách hàng ăn mì vằn thắn, mồ hôi đầm đìa.

Ngược lại khói lửa nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi.

Có điều hơi... nhiều quá.

"Ông chủ! Của tôi xong chứ? Nhanh lên, cháu của tôi vẫn đang chờ đó!"

"Ông chủ, lấy bát của tôi mà đựng đi, đừng làm sai. Bát này là của tôi phải không?"

Rất, rất ồn.

Lỗ tai cũng đau luôn rồi...

.

Ở giữa một đám cụ ông cụ bà chờ lấy mì lấy hoành thánh, một thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, trông lạc lõng với những người lớn tuổi xung quanh.

Thiếu niên đeo khẩu trang y tế màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen. Áo dài tay, quần jean sẫm màu, bọc kín cả người cậu.

Toàn thân chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mịn màng, giữa khe hở giữa khẩu trang và mũ lưỡi trai là một đôi mắt hoảng hốt né tránh.

Hàng lông mi của cậu dày và mảnh, bất an chớp mắt.

Tấm phiếu nhỏ đó của cậu đã cầm trong tay hồi lâu, tuy rằng cũng nắm chắc cơ hội rồi, trong lúc ông chủ đưa tay ra lấy phiếu, cậu đã cố gắng hết sức để đưa nó qua.

Thế nhưng các cụ ông cụ bà bên cạnh, còn quen thuộc với quy trình này hơn cậu rất nhiều.

Xoẹt, xoẹt.

Nhiều lần, tay của ông chủ đã duỗi sang bên này rồi, thế nhưng bên cạnh lại chen ngang ra một vài bàn tay khác.

Những ngón tay to ngắn mập mạp của các cụ già, vân vê từng tờ phiếu. Trên làn da nhăn nheo viết đầy dấu vết của năm tháng.

Cứ như vậy dứt khoát, quyết đoán nhét phiếu của mình vào trong tay của ông chủ.

"..." Thiếu niên cắn môi dưới.

Thật ra cậu cũng nhận ra được, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không bao giờ đưa được tấm phiếu cả.

Thế nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy khoảng trống, muốn đi về phía trước thì xung quay sẽ có sự xô đẩy, vài cụ ông cụ và sẽ chen lên.

"...Ôi!"

Thiếu niên hoàn toàn không chen vào được, khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên. Trong mắt đầy bối rối và không biết phải làm sao.

Cả người cậu đã bị ép đến góc ngoài cùng của cửa sổ.

Sáp dán lên tường luôn rồi.

Thiếu niên nắm chặt tờ phiếu nhỏ trong tay kia, giống như động vật thân mềm bất lực đóng chặt vỏ ngoài của mình.

Chữ in trên tờ phiếu đã bị mồ hôi tay thấm ướt, biến thành những vết mực mờ mờ.

Đói quá... Đầu cũng hơi choáng váng...

Ở đây có quá nhiều người, bị thiếu oxy rồi...

"Chú ơi... chú!"

Thiếu niên chỉ kêu lên hai tiếng, mà giống như thể đã dùng hết sức lực vậy.

Thế nhưng cậu trời sinh nói nhỏ, lại bị chen đến góc xa nhất.

Ông chủ đang ở trước nồi nước nóng làm việc hăng say, đương nhiên không nghe thấy tiếng kêu như muỗi của cậu.

Bụng của thiếu niêu kêu lên ọt ọt.

Dưới sự thúc đẩy của đói khát, rốt cuộc cậu lại đỏ mặt, cố gắng lên tiếng.

"Chú ơi... một bát hoành thánh nhỏ... Cảm ơn!"

Giống như ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu, với lại có lẽ vì thời gian đã muộn nên đợt tranh giành của các cụ ông cụ bà đã kết thúc.

Ông chủ đang bận rộn trong phòng bếp cuối cùng cũng nhận được tấm phiếu của cậu, vừa nhíu mày nhìn chữ trên đó, vừa cũng không ngẩng đầu lên mà lớn tiếng hỏi:

"Cậu muốn ăn gì?"

"Một hoành thánh nhỏ... "Thiếu niên cuống quít cúi người, tiến tới chỗ cửa sổ.