Quán bar Puppy khi màn đêm xuống lại trở nên đông đúc, tiếng nhạc cùng ánh đèn nhấp nháy khiến đám đông càng trở nên quấn quýt. Tan không nhớ rõ từ khi nào một người mắc chứng tự kỷ như Tan lại có thể ngồi ở một nơi thế này, nhìn ly cocktail sangrina mà bartender đưa trước mặt cô uống ngụm đầu tiên xong thì từng bước rơi vào hồi ức.. "Này Tan Suriphorn, hôm nay sinh nhật tôi cậu đi ăn với bọn tôi tối nay nha". Tiếng bạn nam từ phía sau nói.
Tan (sinh viên Y năm cuối) quay đầu lại nhìn người đang mời mình, đó là Faris cậu bạn học chung khóa. Cả hai có thể nói là đôi bạn cùng tiến từ những ngày đầu vào trường Y và cũng chỉ có cậu ta mới dám gọi thẳng họ tên Tan như vậy.
Tan chưa kịp lắc đầu từ chối vì biết cậu bạn thân này là người hướng ngoại, những địa điểm cậu ta lui tới thường rất đông người và náo nhiệt mà bản thân Tan lại không cho phép mình chịu được những nơi đó. Nhưng Faris quá đã hiểu tính Tan, cậu ta nói:
"Tôi không cho phép cậu từ chối lần này, tôi với cậu đã chơi với nhau cũng được 6 năm rồi, sinh nhật năm nay của tôi là sinh nhật cuối cùng ở thời sinh viên này đấy. Tan mặc dù tôi biết cậu ngại đông người nhưng vì lần này đặc biệt cậu nể tôi nha".
Tan nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Faris cầu xin mình nên cô đã không từ chối:
"Ừ! tôi sẽ đi nhưng quán ở chỗ nào cậu cho tôi địa chỉ quán đi".
Faris cười tươi nói:" Cậu cứ về thay đồ đi, tôi lái xe qua ký túc xá đón cậu lúc 19h00".
Nhưng Tan đâu biết địa điểm Faris tổ chức sinh nhật lại là một quán bar, một nơi mà cô không bao giờ muốn đặt chân tới.
"Này Faris! Cậu đừng nói với tôi là chúng mình sẽ đi vào quán đó đấy?"
Faris quay sang nhìn Tan mỉm cười ranh mảnh đáp:" Đương nhiên là chúng ta sẽ vào đó; tôi đã đặt bàn rồi và các bạn khác cũng đang đợi chúng ta trong đó. Tan à, cậu không được rút lời đâu đấy".
Tan nói:" Nếu là quán đó thì cậu nên dừng xe tại đây, tôi thật xin lỗi không thể tham dự với cậu".
Faris nghe lời Tan nói xong trên mặt đã tắt hẳn nét cười, cậu ta đổi giọng nghiêm túc nói:" Tôi biết cậu sợ đám đông nhưng Tan à, vì chúng mình là sinh viên năm cuối, áp lực học thi tốt nghiệp cũng dồn dập không ít. Mấy nay tôi nghe các bạn cùng phòng với cậu ở ký túc xá nói cậu đang bị căng thẳng quá mức, đêm nào cũng thức gần tới sáng để học bài, tôi không phán xét sự chăm chỉ của cậu nhưng tôi không muốn cậu tự tạo áp lực cho bản thân mặc dù cậu luôn đứng đầu khóa trong các cuộc thi. Với tư cách bạn thân cậu trong mấy năm nay, tôi muốn cậu ngoài việc học ra cũng nên biết và tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ mà tụi sinh viên chúng ta hay làm".
Tan nghe lời Faris nói xong cô im lặng một lúc rồi cũng chịu thỏa hiệp với cậu bạn thân:
"Được rồi, Tan sẽ vào trong đó với cậu nhưng tôi nói trước bây giờ là 19h30, Tan sẽ về sớm nếu tôi cảm thấy không thoải mái. Lúc đó cậu đừng có cản tôi đấy, Faris".
Faris cười to đáp nhanh lại:" Được! được Tan, cậu cứ về nếu như cậu thấy khó chịu nhưng tôi tin cậu sẽ thích cho mà xem".
Vì là lần đầu tới bar và lần đầu tiên uống loại nước có cồn nên Faris đã gọi thay cho Tan một ly cocktail nhẹ để Tan dễ uống, đó là ly cocktail sangrina đầu tiên Tan uống tại quán bar Puppy này.
Quay lại thực tại, ngụm nước cocktail vẫn còn trong miệng Tan dần chảy xuống cuốn họng hòa theo nó là dự vị đăng đắng, thơm nồng của rượu vang kèm vị trái cây nồng đượm giúp Tan lấy lại được trạng thái cân bằng. Tan tiếp tục thưởng thức ngụm thứ 2, hồi ký ức sinh viên lại quay về tại quán bar Puppy..
Một bạn nữ ngồi kế bên Tan:" Này Tan! cậu là người tỉnh nào? tôi thật sự không nghĩ là có thể ngồi kế học bá cùng khóa với mình tại nơi như thế này đó".
Vì Tan đã uống rượu nên tâm trạng cô cũng đã cởi mở hơn, Tan trả lời bạn nữ:" Tôi là người thành phố, lớn lên ở đây. Còn cậu?"
Bạn nữ đáp:" Mình là người ở phía Bắc đất nước, nhà mình Chiang Mai, tương lai nếu được Tan lên Chiang Mai chơi mình sẽ dẫn cậu đi khám phá các địa điểm đẹp ở đó như: Wat Srisuphan, khu phố cổ, thung lũng Mae Sa, Doi Suthep-Pui quốc gia và còn rất nhiều địa điểm khác nữa".
Tan mỉm cười nhìn bạn nữa nói:" Được cậu giữ lời đấy nhé".
Cậu bạn Faris lúc này từ sàn nhảy quay lại bàn nhìn Tan cười rồi hỏi:
"Này Tan cậu thấy thế nào? Tôi nói đúng chứ, nơi này không có đáng sợ như cậu nghĩ. Cậu sẽ ở lại chơi với bọn tôi tối nay luôn nhé".
Tan nhìn Faris mỉm cười trong cơn say gật đầu.
Trở lại thực tại Tan mỉm cười nhẹ lắc đầu tự trách sao lúc đó để bản thân dễ dàng buôn lỏng như vậy, cũng vì sau cái đêm đó mà mỗi lần cô cảm thấy áp lực, mệt mỏi thì Tan lại đến quán bar để giải tỏa bằng ly cocktail, tính ra cũng đã gần 9 năm từ ngày ra trường tới nay. Đang lúc xen giữa hồi tưởng và thực tại Tan thì 2 vị khách ngồi kế bên cô trò chuyện khiến cô phải chú ý nhìn sang.
Thanh niên ngồi kế bên Tan, ước chừng khoảng 22 tuổi, dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, giọng nói có phần mềm mỏng, cậu ta nói:
" Ê Non! Tao kể mày nghe, trưa nay quán tao có cảnh sát ghé thăm, bọn họ cho gọi hết toàn bộ nhân viên trong quán để lấy thông tin rồi còn lấy dấu vân tay với mẫu gì trong miệng bọn tao nữa. Tao hỏi quản lý thì ổng nói có án mạng bên hẻm nhỏ nên cảnh sát tới để điều tra".
Cậu thanh niên ngồi kế bên gương mặt tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi:" Quán mày có án mạng sao Tar? Mà chuyện đó từ khi nào? Người bị gϊếŧ là nam hay nữ?"
Thanh niên tên Tar đó đáp:" Tao đâu có biết, cha quản lý chỉ nói với bọn tao nhiêu đó thôi. Haizz! ông chủ tụi tao năm nay chắc gặp vận đen rồi. Từ đầu năm tới giờ tao thấy ổng gặp toàn chuyện rủi, lúc thì quán bị dính liếu với ma túy, lúc thì có xung đột trong quán khiến quán phải đóng cửa vài ngày để sửa chữa, mà gần đây tao còn nghe nói ổng bị người yêu cắm cho cái sừng dài nữa".
Cậu thanh niên tên Non tay cầm ly rượu uống một ngụm xong nói:" Chuyện xui rủi đâu biết được mày à. Như tao mày thấy đó, tao với Aaron quen nhau cũng khá lâu tưởng chừng bọn tao sẽ có kết thúc đẹp nhưng mới đây em ấy đã chia tay tao vì một thằng ngoại quốc nào đó"
Thanh niên Tar nói:" Vậy nay mày gọi tao ra là vì chuyện này?".
Non gật đầu buồn bả, cúi mặt dưới bàn nói:" Tar, mày không biết tao thương em ấy nhiều đến thế nào đâu. Tao đã cố gắng liên hệ em ấy nhưng toàn số máy thuê bao".
Thanh niên Tar đưa tay xoa lưng an ủi bạn nói:" Mày đừng có luyến tiếc mối tình này, bây giờ bọn mày chia tay nên tao mới nói Aaron không tốt như mày tưởng đâu, nhiều lần tao gặp nó đi với nhiều thằng khác nhau trong quán tao lắm, tao có chụp lại nhưng không có gửi mày tại lúc đó tao thấy mày yêu mù quán Aaron, cho dù tao có nói hay gửi những tấm hình này thì mày cũng sẽ không tin". Nói rồi thanh niên Tar đưa điện thoại cho Non xem.
Non xem xong thì uống một hơi hết nửa chai rượu volka rồi úp mặt xuống bàn khóc lớn. Để an ủi bạn, cậu thanh niên trẻ tên Tar đã không ngần ngại ngồi nhích lại gần chỗ Tar mà choàng tay ôm an ủi. Cảnh tượng này khiến Tan có chút cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì Tan hiện tại không xác định rõ. Tan lấy điện thoại ra nhắn sếp Kin hỏi về danh sách nhân viên trưa nay mà đội điều tra của ông thu thập được tại 2 quán bar. Một lát sau tin nhắn phản hồi lại từ sếp Kin kèm theo file danh sách, cô mở file ra lướt được nửa trang thì thấy thông tin của một người tên Tar, là bartender ở quán bar X cũng là quán có thùng rác chứa đầu của nạn nhân. Tan nhắn lại sếp Kin nhờ ông tra thông tin về người này, rất có thể có liên quan đến nạn nhân, nhắn xong Tan không quên gửi hình ảnh của 2 người thanh niên ngồi kế bên mình qua cho sếp Kin để có hình ảnh đối chứng.
Bất ngờ sếp Kin nhắn lại một dòng tin nhắn khiến Tan tắt nguồn điện thoại không dám trả lời. Uống hết ly cocktail tinh thần Tan cũng đã khá hơn kèm theo việc phát hiện thêm vài thông tin mới liên quan tới vụ án, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi quán bar mà bắt xe về căn hộ mình để nghỉ.