Tối qua cứ thế mà Tan đã ngủ thϊếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay, sáng khi cô tỉnh dậy thì đồng hồ cũng đã là 10 giờ. Tan thấy mảnh giấy nhắn của Lin để trên bàn khách liền cầm lên đọc: Em đã làm sẵn bữa sáng để trên bàn ăn, chị Tan dậy nhớ ăn rồi mới đi làm nhé, chị ra ngoài chỉ cần đóng cửa lại là được, trưa sẽ có người tới dọn dẹp. Hôm nay em có lịch học nguyên ngày nên phải đi sớm, em sẽ gửi tin nhắn cho chị Tan sau khi tan học. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn! chị Tan đừng buồn nữa, hãy mỉm cười lên để cuộc sống trở nên dễ dàng, cố gắng lên chị nhé!
Đọc những dòng chữ Lin viết, khiến tâm trạng Tan bỗng chốc cảm thấy vui vẻ trở lại, cô vệ sinh cá nhân xong ra ngoài khoảng sân sau của nhà mà hít luồng không khí tươi mới một cách thật sâu rồi thở ra; hành động hít thở như vậy khiến máu hoạt động tốt hơn và cũng khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn. Đang thưởng thức bữa sáng dang dở thì tiếng chuông điện thoại reo lên:
Reng! reng! reng!
Trên màn hình điện thoại hiển thị tên sếp Kin, Tan bắt máy:
"Sếp Kin! Tan nghe?".
Bên phía đầu dây, giọng sếp Kin có vẻ vội vã nói:" Tan mau đến hiện trường vụ án ở con hẻm trong khu phố đèn đỏ Patpong, định vị tôi đã gửi cho cô. Nhanh lên nhé!"
Nghe xong cuộc gọi, Tan ra khỏi nhà đóng cửa như theo mảnh giấy nhắn của Lin để lại, cô bắt xe taxi đến khu phố đèn đỏ. Đây là khu chợ đêm được sếp vào hàng lớn nhất, nhì của Thái Lan. Khu phố đèn đỏ Patpong night market ở trung tâm thủ đô là khu phố có rất nhiều hoạt động về đêm của các câu lạc bộ với đủ mọi thành phần, hoạt động rất náo nhiệt, sầm uất mỗi năm thu hút một lượng lớn khách du lịch quốc tế từ khắp nơi. Mặc dù Tan lớn lên từ nhỏ ở thủ đô nhưng cô chưa từng đặt chân đến khu phức hợp này, có thể do chứng tự kỷ của bản thân mà Tan không muốn lui tới những khu náo nhiệt. May mắn cho Tan bây giờ là ban ngày, những hoạt động nơi đây hầu hết đều đã đóng cửa, nên Tan cũng cảm thấy đỡ căng thẳng phần nào khi nghe hiện trường vụ án nằm trong khu phố đèn đỏ.
Hiện trường lần này nằm ở con hẻm nhỏ giữa 2 quán bar lớn, là một túi nhựa đen được phát hiện trong thùng rác, bên trong túi chứa nửa phần đầu thi thể còn đang trong giai đoạn phân hủy. Cái xác được phát hiện bởi người thu gom rác, anh ta kể lại với đội điều tra sếp Kin rằng: Khi đang thu gom rác mỗi buổi sáng của các quán bar như thường lệ thì phát hiện túi nhựa đen trong thùng chứa rác của quán bar X, túi nhựa bốc mùi hôi khá khó chịu, vì sự tò mò thứ bên trong nên anh ta đã mở ra xem và phát hiện đầu người đang bị phân hủy, quá hốt hoảng anh ta đã lùi lại vài bước. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta đã cầm điện thoại gọi vào số khẩn cấp để báo án.
Người gom rác được đội điều tra của sếp Kin tiến hành thu thập sinh trắc học để làm bằng chứng tại hiện trường vụ án.
Còn về phía đội pháp y, sau khi Tan tới hiện trường vụ án, cô đã quan sát xung quanh hiện trường phát hiện thi thể; một nơi khá ẩm ướt và có nhiều gốc khuất do nằm trong hẻm nhỏ giữa 2 quán bar. Nơi đây chủ yếu để những người giao hàng của quán hay lui tới hoặc những người thu gom rác đến để lấy rác vào đầu buổi sáng; còn nhân viên và khách chủ yếu sẽ đi ra bằng cửa chính, ít ai qua lại nơi này nên là một nơi khá lý tưởng để vứt xác. Với nhiệt độ hiện tại ở thành phố kết hợp với độ ẩm ở đây, và sự phân hủy của nửa phần đầu trên thi thể đã giúp Tan có thể xác định nạn nhân đã bị gϊếŧ cách đây khoảng 3 ngày. Còn những manh mối khác phải đợi mang về phòng khám nghiệm mới có thể phân tích rõ.
Trong suy nghĩ Tan hiện tại tin phần thi thể lần này có thể là phần bị chặt của đoạn thi thể ở khúc sông dưới chân cầu thép Phitthaya Santhian. Tên hung thủ đang tiến hành phi tang xác nạn nhân ở những khu vực khác nhau trong thành phố. Tan lại chỗ sếp Kin báo cáo sơ bộ phần thi thể đồng thời cô cũng nói lên suy nghĩ mình hiện tại:
"Sếp Kin, phần đầu thi thể này rất có thể liên quan đến đoạn thi thể mà chúng ta phát hiện ở cầu thép hôm qua. Đồng thời Tan nghĩ để hung thủ có thể phi tang đầu nạn nhân trong thùng rác một quán bar lớn tại khu phố này thì rất có khả năng hung thủ là người làm ở 1 trong hai quán bar này hoặc hắn ta thường hay lui tới một trong hai quán này bằng ngõ hẻm sau, chỉ có như thế hắn ta mới thuận lời phi tang đầu nạn nhân trong thùng rác của quán bar như vậy. Sếp Kin có thể bắt đầu lấy thông tin từ nhân viên ở 2 quán bar, kèm tra thêm manh mối từ những người giao đồ tới quán bằng đường hẻm; tất cả đều có thể là nghi phạm của vụ án lần này. Tan hi vọng với vận may của chúng ta sẽ thu thập được thêm nhiều manh mối. Còn về phần pháp y, Tan sẽ kiểm tra lại hai phần của thi thể, Tan mong sẽ tìm ra thêm được manh mối mới từ nạn nhân".
Sếp Kin gật đầu đồng ý với Tan, ông nói:
"Ừm Tan, nãy giờ tôi cũng đã nghĩ tới hướng điều tra như cô nói. Nhìn vào hiện trường vứt xác lần này là con hẻm nhỏ, một nơi khá ít người lui tới nếu không phải nhân viên hay người quen của quán thì không ai đi con đường ẩm ướt, nhỏ hẹp này cả. Cô Tan về phòng khám nghiệm trước để làm công việc khám nghiệm, còn tôi và đội điều tra sẽ tiến hành lấy thông tin từ nhân viên của 2 quán. Haizz! tôi nghĩ ngày hôm nay sẽ là ngày dài với đội điều tra đấy".
Nói xong sếp Kin gọi cho cấp dưới mình liên hệ tới 2 chủ của quán bar để bắt đầu tiến hành thu thập thông tin, còn Tan theo xe của đội pháp chứng về trụ sở để tiếp tục công việc của một Pháp y tại phòng khám nghiệm.
Nơi căn phòng lạnh dưới tầng hầm, Tan lại khoác trên mình chiếc áo blouse trắng kèm bộ trang phục bảo hộ bên ngoài. Cô kêu trợ lý Kun đặt phần mình trên thi thể hôm trước lên trên chiếc bàn nơi đang để phần đầu nạn nhân để so sánh. Cô tiến hành kiểm tra tỉ mỉ vết cắt ở phần cổ nạn nhân và vết cắt ở phần mình trên nơi tiếp giáp cổ một cách cẩn thận, tuy phần xác đang phân hủy rất khó nhận dạng nhưng bằng những năm kinh nghiệm khám tử thi, gặp không ít vết cắt Tan đã có thể cắt lọc vết cắt 2 phần thi thể để mang đi kiểm tra đối chứng xem có cùng một hung khí hay không. Bên cạnh đó Tan tiến hành lấy mẫu tóc gửi cho đội pháp chứng để họ phân tích DNA tra cứu trên dữ liệu thông tin dân sự ở trụ sở. Tuy phần đầu nạn nhân để tóc dài nhưng phần cổ lại có cấu trúc của người đàn ông trưởng thành; đúng như những gì Tan mô phỏng trước đó, nạn nhân giới tính nam nhưng đã phẫu thuật chuyển giới và có sử dụng hormone nên gần như các nét đặc trưng của nam giới đều bị thay đổi. Các chứng cứ lần này khác hẳn với những vụ án lần trước ở chỗ nó không khẳng định rõ ràng mà cần người điều tra phải suy luận, tìm kiếm thêm những chứng cứ khác liên quan rồi sâu kết lại với nhau cũng giống như tảng băng nhỏ trôi trên mặt nước chỉ là phần nổi, còn phần chìm của nó là cả khối băng lớn cần được khám phá vậy. Bên cạnh đó, với một người chuyên về kỹ thuật phục dựng khuôn mặt lẫn giải phẫu học như Tan thì không quá khó để cô mô phỏng lại cơ bản cấu trúc gương mặt của nạn nhân khi còn sống từ những đặc điểm chi tiết của phần đầu nạn nhân, cho dù phần thi thể đó có bị phân hủy đến mấy. Điều này rất quan trọng cho đội điều tra của sếp Kin tìm ra danh tính nạn nhân, Tan đã không ít lần giúp đội của sếp Kin phá những vụ án mà nạn nhân chỉ còn một hộp sọ; cũng chính sự chuyên nghiệp này mà Tan được bên đội sếp Kin lẫn đội Pháp chứng đánh giá khá cao từ khi cô mới bước vào ngành.
Mãi mê bên bàn khám nghiệm để tạo hình gương mặt nạn nhân mà Tan quên cả việc ăn uống lẫn tiếng chuông điện thoại, chuông tin nhắn kêu liên tục trong túi áo vest treo ngoài văn phòng. Đến khi xong báo cáo, Tan nhìn lại đồng hồ trong phòng khám nghiệm đã chỉ 21h00 mà không hề hay biết, Tan mở điện thoại kiểm tra thì trên màn hình của mình đã có 10 cuộc gọi nhỡ và gần 15 tin nhắn từ bong bóng chat của Lin và sếp Kin. Tan cầm điện thoại kiểm tra một lượt hết tin nhắn của Lin gửi:
- Em học xong rồi, tối nay chị có bận việc gì không?
- Em mới được bạn giới thiệu một quán lẩu nướng khá ngon ở gần trạm tàu Hua Mak, chị Tan và em cùng đi thử nhé?
- Icon cười
- Chị Tan đang làm việc sao?
- Chị làm cẩn thận nha, đừng mê làm quá mà bỏ ăn.
- Icon lo lắng.
- Nay chắc chị Tan bận lắm.
- Icon gương mặt mếu.
- Em về nhà rồi. Khi nào chị Tan làm việc xong nhớ trả lời tin nhắn Lin nha.
- Icon gương mặt buồn.
- Icon gương mặt tức giận.
- Icon gương mặt buồn bả.
- Icon gương mặt khóc.
Thấy tin nhắn Lin gửi như vậy Tan liền nhắn cho Lin:
À chị xin lỗi, tối nay không thể đi ăn với em được. Sáng giờ chị bận việc tới giờ mới xong được một nửa thôi, hẹn em khi khác chị sẽ bù lại nhé. Cảm ơn em tối qua và cả bữa sáng nay nữa, món ăn rất ngon.
Tan vừa gửi tin nhắn xong thì chuông điện thoại reo là của Lin, dường như cô bé cầm sẵn điện thoại chờ phản hồi từ Tan vậy. Tan nghe máy:
"Hello chị nghe nè Lin, em ăn gì chưa?"
Bên kia đầu dây tiếng Lin như oán trách nói:" Em chưa ăn gì cả, em đợi chị mãi không thấy chị trả lời. Em cứ sợ chị lại gặp chuyện gì nữa nên lo lắng nãy giờ. Chị đã xong việc rồi sao?".
Tan thờ dài trả lời Lin:" Chưa, chị chưa xong. Em nấu gì ăn đi rồi còn nghỉ ngơi, đừng nhịn đói nó không tốt cho sức khỏe, em cũng biết mà phải không. Công việc chị vẫn ổn, không sao cả chẵn qua hôm nay hơi nhiều tý, chắc chị lại phải ở viện hôm nay rồi".
Giọng nói của Lin lúc này từ trạng thái giận chuyển sang lo lắng nói:" Em nghe nhưng chị cũng vậy, chị Tan cũng kiếm gì ăn rồi hãy làm tiếp việc".
Bất giác trên gương mặt Tan lộ biểu cảm cười nhẹ, cô đáp lại Lin:" Ừ! chị biết rồi. Thôi em nghỉ ngơi đi, khi nào xong việc chị sẽ đi ăn lẩu với em. Lin ngủ ngon".
Bên kia giọng Lin đã vui trở lại, cô bé chào Tan rồi cúp máy.
Bên phía phòng khám nghiệm, Tan vừa tắt máy điện thoại với Lin thì điện thoại bàn trong phòng cũng reo lên.
Tan nhấc máy bàn lên nghe:" Hello! Pháp y Tan nghe".
Bên phía người nói là sếp Kin, ông ấy nói:" Điện thoại cô Tan để đâu mà lúc trưa tôi gọi mấy lần không thấy cô trả lời?"
Tan đáp:" À! Tan bật chế độ im lặng và để điện thoại ngoài văn phòng nên không nghe. Sếp Kin gọi Tan giờ này có việc gì không? Sếp Kin chưa về sao?"
Bên phía máy bên, sếp Kin thở dài nói:" Haizz! Lúc trưa tôi gọi hỏi Tan có phát hiện gì về phần đầu nạn nhân không? Vì bên đội điều tra của tôi khi lấy thông tin từ các nhân viên trong quán hầu như ai cũng có đặc điểm khả nghi, không thể loại trừ được. Đội tôi đã hỏi vài câu hỏi nghiệp vụ đều phát hiện bọn họ có dấu hiệu che dấu gì đó nên tất cả nhân viên lẫn chủ quán chúng tôi đều thu thập vân tay lẫn mẫu DNA của bọn họ mang về phân tích".
Bên phía này Tan tỏ vẻ ngạc nhiên nói:" Số lượng nhiều mẫu phân tích nhiều như vậy không phải cả đội sẽ phải tăng cường làm việc nhiều ngày ở trụ sở sao? Vụ án này thật khó chịu; à! mà sếp Kin, Tan đã gửi báo cáo qua mail kèm hình mẫu nhận diện gương mặt đã phát thảo từ đầu nạn nhân; sếp Kin có thể lấy thông tin này mà rà soát xem dạo gần đây có ai báo cáo về người mất tích hay thông tin dân sự có ai giống đặc điểm trong hình không".
Bên kia sếp Kin sau khi xem mail Tan gửi xong thì cười to nói:" Cô Tan thật sự làm việc rất hiệu quả, được được với báo cáo này thì đội điều tra của tôi cũng khoanh lại phạm vi điều tra rồi, cảm ơn cô Tan, cô nên về nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để đội điều tra chúng tôi giải quyết". Nói xong sếp Kin cúp máy.
Tan phía bên này cũng tắm rửa thay đồ chuẩn bị về căn hộ mình. Cô lê từng bước chân nặng nề trên đường một cách mệt mỏi, với cường độ làm việc liên tục cùng với các phần thi thể bị chặt khúc như vậy đã khiến tình trạng tâm lý Tan có dấu hiệu không ổn định, cô nhận ra gần đây cảm xúc cô cứ bị xáo trộn lúc mệt nhoài- uể oải, lúc phấn khởi- hạnh phúc nhưng có lúc lại cảm thấy bất lực như muốn nắm thứ gì mà không được. Các dòng suy nghĩ của Tan cứ quanh quẩn hỗn độn trong đầu khiến cô muốn được vùng vẫy một lần để xõa hết, vậy là Tan đổi hướng taxi tới quán bar Puppy quen thuộc, tìm đến ly cocktail sangria để giảm bớt căng thẳng.