Khiến Anh Hãm Sâu

Chương 13

----

Sợ mẹ sẽ gặng hỏi tiếp, cho nên cô vừa nói xong câu này liền cầm điện thoại di động chạy lên lầu.

Đến sáu giờ rưỡi, Tống Nam Chi đang thay quần áo trong phòng ngủ thì dì Dung đi lên gõ cửa, đứng ở bên ngoài nói: "Nam Chi, con chuẩn bị xong chưa? Tài xế của Tần Tổng tới rồi."

Buổi tối tháng chín ở Bắc Thành có chút lạnh, cô vừa mặc áo len vào vừa trả lời: "Con sẽ xuống ngay."

Thay quần áo xong, Tống Nam Chi dùng dây thun tùy tiện buộc tóc lên cao, sau đó cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu, Tống Minh Hồng đang ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy Tống Nam Chi mặt mày đơn giản, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao con đi hẹn hò mà không trưng diện gì hết vậy?"

Tống Nam Chi không hề để ý mấy lời mẹ cô nói.

"Sao phải trưng diện ạ?"

"Thôi con đi đây." Cô nói rồi thay giày đi ra cửa, tài xế của Tần Thịnh đang chờ cô ở bên ngoài.

Lần trước đi xem mắt với anh ta, cô đã gặp tài xế của anh một lần, cho nên cũng xem như có quen biết, mở miệng nói một câu xin lỗi cũng là phép lịch sự: "Thật ngại quá, để chú đợi lâu rồi."

Chú Lý vội vàng nói: "Không sao không sao, cũng không lâu lắm."

Vừa nói vừa giúp Tống Nam Chi mở cửa xe, cô khom người ngồi vào, ông ấy nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, chở cô đến nơi hẹn.

Tần Thịnh chọn địa điểm dùng bữa là một nhà hàng kiểu Pháp nổi tiếng ở Bắc Thành. Lúc Tống Nam Chi đến nơi đã là bảy giờ, quản lý nhà hàng đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy xe của Tần Thịnh lái đến, vội vàng tươi cười nghênh đón, hỗ trợ mở cửa sau, cung kính nói:

"Tống tiểu thư, buổi tối tốt lành."

Tống Nam Chi lễ phép gật đầu, bước xuống xe, quản lý nhà hàng dẫn cô đi vào bên trong, cười nói:

"Tống tiểu thư, mời vào, Tần Tổng đã chờ cô được một lúc rồi."

Tần Thịnh bao một căn phòng ở lầu hai, căn phòng này nằm ở cuối dãy hành lang, rất yên tĩnh

Tống Nam Chi bước vào phòng,

Tần Thịnh lên tiếng chào hỏi: "Em đến rồi."

Quản lý rất hiểu chuyện mà tự giác lui ra ngoài, còn tận tâm đóng cửa lại.

Tống Nam Chi đi tới, ngồi xuống đối diện Tần Thịnh, rồi nhìn về phía anh: "Tần Tổng, mặt mũi của anh cũng thật lớn, nói biến mất liền biến mất, nói xuất hiện liền xuất hiện, cố tình đùa giỡn với tôi sao?"

Tần Thịnh nhìn Tống Nam Chi, khoé môi cong lên giải thích: "Tối hôm đó sau khi gặp em, chi nhánh công ty ở New York có chút việc, tôi phải bay đến đó xử lý, vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho em."

"Làm tôi còn tưởng rằng anh đổi ý rồi chứ!"

Tần Thịnh nở nụ cười, cầm phần văn kiện trước mặt lên đưa cho Tống Nam Chi:

"Đây là hợp đồng tiền hôn nhân tôi đã nhờ luật sư viết, em nhìn xem còn có cái gì cần bổ sung hay không?"