Trong đắc ý, anh ta nhìn thấy Phương Tác Ưng nhìn về phía Hạ Chí: “Cậu không lên xe?”
Con người đều có tâm lý bầy đàn, thấy bọn họ tranh nhau lên xe, Liễu Độ cũng chen lấn đi lên, lúc này trên xe chỉ còn một chỗ ngồi thôi.
Vương Hưng: “...”
Anh Phương... đang quan tâm một NPC sao? Không phải hắn ta ngại phiền phức nhất sao?
Anh ta tự an ủi mình: Không, anh Phương làm như vậy, chắc chắn là có mưu đồ khác, bớt một NPC cũng có nghĩa là bớt một người giúp đỡ dò đường, cho nên hắn ta mới hỏi thêm câu này. Đúng, chính là như vậy.
Thật ra suy nghĩ của Phương Tác Ưng rất đơn giản, chỉ là khá tán thưởng Hạ Diêu Quang mà thôi.
Dù sao đối phương có không ít ưu điểm: Gặp chuyện vẫn bình tĩnh, can đảm, dám tiếp xúc gần với thi thể, quan sát tỉ mỉ cẩn thận... tất cả đều là phẩm chất tốt đẹp thích hợp với trò chơi tử vong.
Chỉ có một điểm, tính cách hướng nội, nhưng cũng không coi là khuyết điểm.
Có so sánh mới thấy cách biệt, lại nhìn nhóm người chơi này, hừ.
Ngay cả Vương Hưng, hắn ta cũng không coi trọng lắm.
Phát hiện ra ánh mắt ghét bỏ của Phương Tác Ưng, Vương Hưng: “...”
Hạ Chí bị thanh niên tóc vàng giận chó đánh mèo mà trừng mắt lườm, chẳng hiểu ra sao: Cậu chọc phải anh ta à? Không có mà?
Về phần câu hỏi của Phương Tác Ưng, cậu lắc đầu: Chỉ còn một vị trí, đương nhiên muốn để bạn trai đi trước.
“Diêu Quang!” Liễu Độ sốt ruột, không đồng ý mà hô lên một tiếng.
Dịch Vân Kình nhướng mày, câu trả lời của đối phương thật sự có chút... nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Cậu nói: “Nếu như vậy, em ở lại cũng được.”
Hạ Chí nghĩ kỹ lý do: “Trên núi không an toàn, anh đi lại bất tiện, em thật sự không yên lòng để anh ở lại nơi này, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, không có em để ý tới anh thì phải làm sao bây giờ?”
Trực giác nói cho cậu biết, chuyện Dịch Vân Kình lên núi thám hiểm này rất kỳ lạ, biểu hiện của Liễu Độ cũng rất kỳ lạ, càng khiến cho cậu giữ vững suy nghĩ này.
Mặc kệ Liễu Độ có tính toán gì, vẫn nên để bạn trai nhanh chóng xuống núi thì tốt hơn.
Phương Tác Ưng thầm gật đầu, thêm một ưu điểm nữa: Trọng tình cảm.
Ngay cả Từ Bảo Liên có tư tưởng khá bảo thủ, không mấy thích cặp đôi đồng tính, cũng không nhịn được cảm khái: Chàng trai thật sự nặng tình!
Bà ta chủ động nói ra: “Ôi chao, chàng trai, cậu còn không lên xe đi, đừng phụ tấm lòng của bạn trai chứ.”
Điền Duyệt Nhi ghen tỵ: “Anh xem bạn trai người ta kìa!”
Lâm Bá Văn kêu oan: “Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?”
Chu Lộ Lộ lại càng sốt ruột: “Đừng lề mề nữa! Các anh còn muốn xuống núi hay không!”
Dưới sự ‘thuyết phục’ của mọi người, Dịch Vân Kình lên xe.
Chiếc xe dần xa, người trên đường núi dần biến thành những chấm đen nhỏ, anh buồn chán đùa giỡn ngón tay, nhớ tới Hạ Chí, khóe môi vô thức cong lên: Nhanh thôi, anh sẽ trở lại.
Mười lăm phút sau, Chevrolet lần nữa trở lại đỉnh núi.
Chị Liễu nói ra nguyên nhân: “Đường núi bị chặn rồi!”
Xe vừa lái xuống không lâu, bọn họ liền thấy phía trước có rất nhiều đá chặn cứng đường đi, căn bản không đi qua được, Chevrolet đành phải quay đầu trở về.
Cửa xe vừa mở, Chu Lộ Lộ bởi vì hi vọng sụp đổ mà khóc vô cùng thê thảm, Phương Tác Ưng phiền chán, trực tiếp mắng: “Nếu cô thật sự muốn xuống núi, xe không chạy được thì có thể đi bộ! Ở chỗ này gào khóc cái gì chứ!”
Thoạt nhìn hắn ta cực kỳ mất kiên nhẫn, Chu Lộ Lộ lập tức không dám khóc nữa.
Cùng trở về còn có bạn trai của Hạ Chí và những người chơi đều thất vọng khác, trái lại là Dịch Vân Kình rất vui vẻ, trên mặt còn mang theo nụ cười, hỏi cậu: “Nhớ anh không?”
Hạ Chí: “...”
Mới mười lăm phút...
Nhưng tay của bạn trai đang đặt trên gáy cậu, cậu đành phải gật đầu: “Vô cùng nhớ!”
Đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, bốn bỏ lên năm, mười lăm phút chẳng khác nào mười một ngày rồi!
Dịch Vân Kình bị cậu chọc cười, rủ lòng từ bi buông tay ra: “Ngoan.”
Hạ Chí: Suy nghĩ đáng sợ lần nữa bốc lên.
Cậu thật sự không nhịn được, thừa dịp lúc này điện thoại có tín hiệu yếu ớt, vội vàng mở thanh tìm kiếm ra, nghĩ đến bạn trai không nhìn thấy, to gan nhập vào:
“Làm sao để phán đoán ra bạn trai có sở thích đặc thù gì?”
“Một người luôn thích đặt tay lên gáy bạn trai, có phải người đó có máu S?”
“Người đam mê SM* có những đặc điểm nào?”
(*S là thích gây đau đớn cho người tình, còn M là thích chịu đau đớn từ người tình.)
Dịch Vân Kình: “...”