Thiết Lập Thâm Tình Không Thể Sập

Chương 6.2

Hạ Chí: “?”

Hạ Chí không nhận được ám hiệu của anh ta, trái lại đầu đầy chấm hỏi: Liễu Độ không phải người chơi, không cần làm nhiệm vụ, vậy đang do dự cái gì? Chẳng lẽ ngọn núi này có ma lực gì khiến anh ta lưu luyến quên về?

Nghi hoặc trước đó lần nữa xuất hiện lại trong tâm trí: Bạn trai là một người bị mù, vì sao muốn lên núi thám hiểm? Ngôi nhà cổ này thật sự hấp dẫn đến vậy sao?

Liệu trong đó có ẩn giấu bí mật gì không?

Ánh mắt dò xét của Hạ Chí rơi lên trên mặt Dịch Vân Kình, ngay sau đó bị đối phương phát hiện.

“Sao vậy?”

“Em đang nghĩ, vậy mà trong ngôi nhà cổ này lại từng xảy ra án mạng, trước khi đến chúng ta không điều tra sao?” Cậu lần nữa nửa giả nửa thật phàn nàn: “Rốt cuộc là ai đề xuất muốn tới nơi này?”

“Em quên rồi?” Dịch Vân Kình cười như không cười nhìn cậu: “Không phải em nói, đàn anh của em phát hiện ra một ngôi nhà cổ ít ai lui tới, cho nên em muốn tới thám hiểm sao?”

Hạ Chí: Hở? Vậy mà lại là ‘mình’?

Cậu sững người, tay của bạn trai đặt lên trên gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh vẫn luôn thích thám hiểm, em sợ anh cứ mãi ở trong nhà không ra cửa, tinh thần sẽ dần trở nên sa sút, cho nên đề nghị anh ra ngoài giải sầu —— tấm lòng của em, anh hiểu cả.”

Hạ Chí: “...”

Rõ ràng giọng điệu của đối phương rất dịu dàng, nhưng sau lưng cậu lại nổi cơn ớn lạnh.

Động tác vuốt ve gáy cậu của Dịch Vân Kình không thân mật giống như đôi người yêu, mà càng giống với thợ săn bắt lấy con mồi, đang nghĩ xem nên ngoạm từ chỗ nào, lộ rõ ham muốn kiểm soát.

Là ảo giác sao?

Rõ ràng không phải, Hạ Chí hoảng sợ, trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ đáng sợ.

Suy nghĩ này khiến cậu đứng ngồi không yên, không nhịn được lặng lẽ xê dịch cơ thể, cách xa bạn trai… một centimet.

—— Hết cách rồi, ghế sofa chỉ to từng ấy, cũng không di chuyển được xa hơn nữa.

Hiển nhiên Dịch Vân Kình phát hiện ra động tác nơm nớp lo sợ của cậu, nhếch miệng lên: Cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng rồi?

Chị Liễu thấy bọn họ chậm chạp không đi, thúc giục: “Không đi sao?”

Trên núi xảy ra án mạng, người bình thường nên nóng lòng rời khỏi nơi này mới đúng.

Nhìn thấy nghi ngờ và đề phòng dần dần xuất hiện trong mắt bà ta, Điền Duyệt Nhi kêu lên: “Đợi đã, chẳng lẽ bà đang nghi ngờ chúng tôi!”

Chị Liễu loay hoay ngón tay: “Cái này, đương nhiên không phải rồi, chỉ là... nếu như Đa Đa thật sự là hung thủ, cô ấy sẽ không tổn thương tôi và phu nhân, người ngoài thì không chắc, mấy người vẫn nên mau chóng xuống núi thôi.”

Điền Duyệt Nhi nghi ngờ: “Sẽ không tổn thương hai người?”

Chị Liễu: “Tôi và phu nhân trở về đã một khoảng thời gian rồi, trước đó vẫn ở rất tốt, mấy người vừa đến liền xảy ra án mạng...”

Dù là ai cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Điền Duyệt Nhi bất mãn: “Bà nghĩ rằng chúng tôi muốn đến à, nếu không phải ——”

Nếu không phải là trò chơi quỷ quái này, sao cô ta lại đến cái nơi rách nát này chứ!

“Đủ rồi.” Phương Tác Ưng lạnh lùng liếc cô ta một cái, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Điền Duyệt Nhi: “...”

Từ Bảo Liên nhỏ giọng hỏi: “Thật sự có thể xuống núi? Nhưng mà nhiệm vụ?”

Chẳng lẽ xuống nói cũng có thể tra án?

Phương Tác Ưng thầm cười khẩy: Có thể thuận lợi xuống núi hay không còn chưa chắc đâu.

Xe mà Yến Chiếu Thủy nói là một cỗ Chevrolet, sáu người chơi và ba người Hạ Chí, lại thêm tài xế chị Liễu, cho dù không gian trong xe rộng thì cũng không thể chứa nhiều người như vậy.

Chị Liễu khó xử nói: “Chỉ có thể chia thành hai nhóm.”

Điền Duyệt Nhi lập tức nói ra: “Tôi và Bá Văn muốn đi trước!”

Cô ta cũng không muốn đợi ở nơi quỷ quái này nữa! Về phần nhiệm vụ, không phải còn có Phương Tác Ưng sao! Để hắn ta bận tâm lo nghĩ đi!

Chu Lộ Lộ không nói chuyện, giành lên xe trước, Từ Bảo Liên thấy thế thì sốt ruột, cũng nhanh chóng chen lên xe.

Vương Hưng thầm cười nhạo: Nhóm người mới này cũng ngu quá rồi! Đã sớm nói với bọn họ là phải nghe theo chỉ huy của anh Phương, bây giờ anh Phương không nhúc nhích, vậy mà các người lại xông lên phía trước!

Trong lòng anh ta ngập tràn cảm giác ưu việt: Trông thấy bắp đùi rồi còn không muốn ôm, các người ngu như vậy, thế thì tôi đành phải độc hưởng bắp đùi này rồi, ngại quá, ha ha.