Chuyện như vậy phát sinh một lần coi như thôi đi, hai lần cũng coi như trùng hợp, đến lần thứ ba thì vẻ mặt của Thẩm Phi Bạch và Tưởng Trí Viễn đều không quá đẹp, nhưng trước ống kính nên cũng không thể nói gì.
Thế cho nên một ngày trôi qua, bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ nào, có thể nói là thất bại hoàn toàn.
Nhưng Mạnh Nhã Nhan vẫn còn chưa có ý thức được vấn đề do mình mà còn cổ vũ: “Đây mới là bắt đầu, chúng ta không nên nản lòng.”
Lúc nói lời này giọng nói và thần thái của cô ta rất giống hoa trắng nhỏ mạnh mẽ và kiên cường không cúi đầu trước khó khăn trong phim thần tượng. Đương nhiên, tiền đề là phiền toái này không phải do cô ta mang đến.
Mạnh Nhã Nhan cũng biết mùa đầu tiên của chương trình có nhiều khó khăn, không hoàn thành sẽ bị phạt là chuyện bình thường nên cô cũng không quan tâm nhiều.
Vốn dĩ Thẩm Phi Bạch có chút bực bội nhưng cũng nghĩ như thế nên miễn cưỡng nhịn xuống.
Cho đến khi tổ chương trình tuyên bố Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên hoàn thành tất cả nhiệm vụ, ba người trong tổ xấu hổ nhìn nhau. Mạnh Nhã Nhan nhìn bọn họ với vẻ không thể tin được và hỏi: “Nhiệm vụ của hai người đơn giản như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Thiều gật đầu cho có lệ, lười phản bác.
Ngược lại Tống Dịch Xuyên có chút bất mãn liếc nhìn Lâm Thiều như muốn nói rồi lại thôi.
Ánh mắt Thẩm Phi Bạch dừng lại trên người Lâm Thiều ngắn ngủi hai giây, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nói rõ được không đúng chỗ nào.
Nhưng Thẩm Phi Bạch chưa kịp nghĩ thêm, tổ chương trình đã tuyên bố hình phạt vì bọn họ làm nhiệm vụ thất bại ——
Xới vườn.
Nghĩa như tên, là xới toàn bộ đất trong mảnh vườn.
Diện tích thật sự không nhỏ nên làm cũng tốn nhiều công sức. Hơn nữa, vì là bên thua nên ba người bọn họ còn phải nấu xong cơm nước trước, sau đó trong lúc Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên hưởng thụ thì đi xới vườn, làm xong thì bọn họ mới có thể ăn cơm.
Còn Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên là tổ thắng cho nên có thể nghỉ ngơi chờ ăn cơm.
Đối với chuyện này tổ chương trình tỏ vẻ: Đó là bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ sẽ thành công cho nên không có chuẩn bị phần tiếp theo.
Vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, Tống Dịch Xuyên đi ra ngoài xem phong cảnh nông thôn.
Còn Lâm Thiều thì một mình đi vào sân và vươn tay cầm lấy xẻng.
PD quay hình cô kinh ngạc, cộng đồng mạng cũng kinh ngạc không kém.
[Lâm Thiều đang muốn làm gì vậy? Không phải cô ấy nên nghỉ ngơi sao? ]
[Cô ấy muốn giúp tổ của Thẩm Phi Bạch thực hiện hình phạt sao? ]
[Lầu trên tự tin một chút, đổi tổ của Thẩm Phi Bạch thành Thẩm Phi Bạch. Tưởng Trí Viễn là tiền bối, Mạnh Nhã Nhan chỉ biết kéo chân sau, đợi lát nữa lúc thực hiện hình phạt thì Thẩm Phi Bạch vất vả nhất]
[Cô ấy đau lòng Thẩm Phi Bạch! Hu hu hu thật xin lỗi vì những lời tôi nói lúc trước! ]
[Trời ạ…… Cô ấy làm công việc tay chân suốt một buổi trưa chẳng lẽ không mệt sao? Ấy vậy mà còn lặng lẽ tới giúp Thẩm Phi Bạch làm những cái này, cô ấy thực sự rất yêu anh ta.]
Đối với chuyện này Lâm Thiều tỏ vẻ cô thật sự rất mệt. Cô không yêu Thẩm Phi Bạch cũng là sự thật.
Sở dĩ không thể hiểu vì lý do gì lại đi tới nơi này bắt đầu làm việc là bởi vì hệ thống lại phát nhiệm vụ cho cô.
Lâm Thiều vừa xới đất một cách máy móc vừa im lặng hỏi trong lòng: “Lúc nãy còn chưa tính, bây giờ việc này vốn dĩ không phải của tôi vì sao muốn tôi phải làm?”
[Làm một anh hùng dũng cảm, thích giúp đỡ mọi người là phẩm chất cơ bản nhất.]
Lâm Thiều sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Cái gì? Cái gì anh hùng?”
[……]
[ Đô —— hệ thống trục trặc ——]
Nhưng dưới sự truy hỏi của Lâm Thiều, hệ thống giả trục trặc muốn lừa dối qua cửa cũng không thành công.
Nó rất chột dạ, âm thanh điện tử cơ khí trở nên ù ù nhưng vẫn giải thích rõ ràng lý do.
Trụ sở chính có một số sai sót nên hai người làm nhiệm vụ lần này bị đưa nhầm hệ thống. Vì phạm vi ảnh hưởng không lớn nên trụ sở quyết định đâm lao phải theo lao, để cho bọn họ tự sửa chữa.
Cho nên nói cách khác, vốn dĩ Lâm Thiều lấy kịch bản trà xanh, hiện tại trời xui đất khiến thế nào lại bị ràng buộc với ——
Cái gì ấy nhỉ?
[Hệ thống anh hùng dũng cảm thà đổ máu chứ không rơi nước mắt.]
Hệ thống hiếm khi nhiệt tình chủ động lặp lại một lần.
Lâm Thiều chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay đang nắm xẻng cũng không kiềm chế được hơi hơi run rẩy, “Tao có cần cảm ơn mày không?”
Bây giờ cô đã hiểu tại sao lúc trước mở khóa kỹ năng đại lực sĩ sơ cấp, chẳng phải anh hùng cần mạnh mẽ một chút sao!
Dưới đủ loại hình thức vừa đe dọa vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ của hệ thống, Lâm Thiều chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này tiếp tục giơ xẻng xới đất.
Đại lực sĩ thì đại lực sĩ đi, nghe cũng không tồi.
Vì có thể trở lại thế giới hiện thực, vì có thể trở thành phú bà, vì cuộc sống tốt đẹp sau này cô đều có thể nhịn.