Tống Dịch Xuyên không thể tin tưởng nhìn thùng nước trên mặt đất, một lần nữa muốn xách chúng nó lên.
Xách thì được nhưng nét mặt anh ta nhìn qua rất khổ sở như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi.
Lâm Thiều thở dài một hơi, chủ động xách hai cái thùng nước, “Để tôi xách.”
Hiện tại cô giống như người có siêu năng lực nên không làm khó người thường như Tống Dịch Xuyên.
Dưới ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú của Tống Dịch Xuyên và mọi người trong tổ chương trình, Lâm Thiều lại xách hai thùng nước size XXXXXL đi thêm hai lần nữa, thành công đổ đầy lu nước.
Giờ phút này mới chỉ dùng hết nửa thời gian do hệ thống quy định.
Tổ chương trình và nhân viên công tác nhìn nhau, sau đó có hai người đi ra đổ đầy thùng nước.
Tất cả mọi người thay phiên nhau thử xách hai thùng nước này, vài người đàn ông mạnh khỏe đều có thể xách hai thùng nước này lên, nhưng xách tới xách lui nhiều lần như thế mà không thay đổi sắc mặt thì không thể làm được.
[Tổ chương trình đang làm gì vậy, ha ha ha ha ha ha ha ha! Sao nhìn mặt mọi người như nuốt phải ruồi vậy! Nói câu gì đi chứ?]
[Tôi cười muốn xỉu ha ha ha ha! Nhìn mặt của Tống Dịch Xuyên kìa, cậu ấy đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi!]
[Sau thiết lập ăn nhiều không mập, đam mê đọc sách thì giới giải trí lại có thiết lập hình tượng mới sao? Ăn dưa jpg.]
[Cho dù là thiết lập hình tượng thì tôi vẫn thấy buồn cười a ha ha ha ha ha ha ]
Đương nhiên cũng có giang tinh(*) lui tới.
杠精 (Gàngjīng): chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
[Sức mạnh như vậy lúc trước còn không biết xấu hổ nhìn Tống Dịch Xuyên vất vả? Làm sớm một chút không được sao? ]
……
Tống Dịch Xuyên giơ tay khép cằm mình lại, nhớ lại chị họ nhờ mình chiếu cố Lâm Thiều thì tâm tình trở nên phức tạp.
Nhìn tình hình bây giờ xem là ai chăm sóc ai chứ!
Không làm tốt nhiệm vụ được giao nên chàng trai trẻ gãi đầu ủ rũ.
Cũng may anh ta còn có cơ hội, tổ chương trình lại phân công nhiệm vụ mới.
Để hai người bọn họ chẻ hết củi trong phòng bếp để buổi tối nhóm lửa nấu cơm.
Tống Dịch Xuyên lại chủ động nói: “Để em làm nhé.”
Đây là lần đầu tiên Tống Dịch Xuyên chẻ củi, anh ta làm không quen còn suýt bị thương nhưng vẫn cố gắng làm tiếp.
Lâm Thiều khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh cổ vũ, chỉ thiếu giơ biểu ngữ hô Tống Dịch Xuyên cố lên.
Nhưng tiếng chó sủa lại vang lên.
[Đang tuyên bố nhiệm vụ ——
Chẻ hết củi trong một giờ ]
[Còn nữa, nếu ký chủ tiếp tục không tôn trọng hệ thống này cũng sẽ bị trừ điểm may mắn]
Lâm Thiều không hiểu vì sao hệ thống nhất định bắt buộc cô phải lao động, mặt không đổi sắc cầm lấy một cái rìu khác trên đất rồi ngồi ở băng ghế trước mặt Tống Dịch Xuyên, bắt đầu chẻ củi.
Dù sao bây giờ có có nhiều sức mạnh nên lao động tay chân kiểu này cũng không mệt, cứ làm thoải mái.
Tống Dịch Xuyên vốn định ngăn cản Lâm Thiều, nhưng khi thấy Lâm Thiều một rìu có thể chẻ đôi cây củi gỗ, động tác nhẹ nhàng, khí thế mạnh mẽ thì anh ta chỉ có thể im lặng.
Lại cúi đầu nhìn mình, một rìu bổ vào giữa đầu khúc gỗ, bổ xuống không đứt cũng không nhổ ra được, so sánh thấy vừa thê thảm vừa buồn cười.
[Vẻ mặt của tiểu Tống từ khϊếp sợ đến nghi ngờ bản thân sau đó thì chết lặng, những thay đổi này rất chân thực (đầu chó) ]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lâm Thiều là yêu tinh đốn củi! ]
[Những chương trình thế này, thấy người thật sự làm việc luôn dễ nhìn hơn một chút.]
[Fans của Lâm Thiều không cần giả làm người qua đường nữa, làm được chút việc có cần khen tới mức đó không? Có ai không biết cô ta là người như thế nào đâu? ]
[Người qua đường thì không thể khen Lâm Thiều sao? Làm tốt nên mới khen, ngoại trừ mấy con gà của Thẩm Phi Bạch thì ai có thể hận Lâm Thiều như vậy, cũng không đến mức độ đó đâu.]
Các nhiệm vụ sau đó cũng cần lao động chân tay như vậy, suy nghĩ đến việc Tống Dịch Xuyên là em họ của Tống Nhiễm Nhiễm, Lâm Thiều cảm thấy vẫn nên tự giác đi hoàn thành.
Mà giờ phút này, tình hình của tổ còn lại không lạc quan chút nào.
Tưởng Trí Viễn đối mặt với mười mấy con gà, tốn không biết bao nhiêu công sức cuối cùng mới bắt được một con trong số đó. Vừa định giao cho Mạnh Nhã Nhan thì đối phương hét lên một tiếng khiến cho con gà hoảng sợ vùng bỏ chạy, sau đó rưng rưng nước mắt nhìn về phía Thẩm Phi Bạch để tìm kiếm sự an ủi.
[…… Không dám đυ.ng vào thì đừng có mà chủ động nhận lấy! Cô như vậy là đang định làm trò gì? Hủy hoại thành quả lao động của người khác mà vẫn còn mặt mũi thấy tủi thân? ]
[Tủi thân thì tủi thân, nhưng cô ta có dám duy trì khoảng cách hơn một mét với Thẩm Phi Bạch cả ngày không? Thiếu điều viết luôn mục đích trên mặt.]
[Thẩm Phi Bạch thật thảm, vừa thoát khỏi miệng cọp thì rơi vào miệng sói, có lẽ đây chính là nỗi khổ của siêu sao. Nhưng nếu so ra thì nhìn Lâm Thiều vẫn thuận mắt hơn một chút.]
[Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không cần thiết vì dẫm đạp Mạnh Nhã Nhan mà đề cao Lâm Thiều chứ?]
[Tưởng Trí Viễn: Tôi chỉ là cái công cụ hình người thôi.]