Nhảy Qua Nhảy Lại Giữa Omega Và Alpha

Chương 15

“Bạn học Trì... Trì Quy Chu, tôi nhớ đúng tên của cậu chứ?” Tô Nhĩ Nhược hoàn hồn, giọng điệu nhanh nhẹn tươi cười: “Tôi có thể ngồi cạnh cậu được không?”

“Đương nhiên.” Trì Quy Chu nghiêng người nhường đường.

Tô Nhĩ Nhược nhanh chóng ngồi xuống, nhưng cũng không vội lấy đồ trong túi ra. Hắn chống khuỷu tay lên bàn, chắp hai tay, nghiêng đầu cười: “Cậu cũng chọn lái xe tuần tra giữa các vì sao này à? Trước đây tôi lại không để ý đó.”

Giống như một cuộc trò chuyện thông thường, trong đó mơ hồ ẩn chứa sự thăm dò.

Nếu người này đã chọn khóa học này trước đây thì không có việc hắn không chú ý tới, điều đó có nghĩa là cậu đã luôn ở hàng sau, hôm nay cậu xuất hiện ở hàng trước quả là điều bất ngờ.

Tô Nhĩ Nhược âm thầm suy đoán.

Nếu cậu không chọn khóa học này mà lại ngồi đây vào ngày thứ hai sau khi cả hai gặp nhau, ngồi cạnh chiếc ghế cố định của mình… thì khó có thể xem là trùng hợp được.

Khó trách Tô Nhĩ Nhược suy nghĩ quá nhiều, thân là Omega cấp cao, từ nhỏ hắn đã gặp phải quá nhiều cái gọi là “trùng hợp”.

Hắn biết rõ Alpha trời sinh sẽ bị Omega thu hút. Đây là bản năng sinh học, là luật sắt của vũ trụ.

Tuy nhiên, bản thân Tô Nhĩ Nhược cũng không ghét kiểu “trùng hợp” này.

Trên thực tế, một trong những niềm vui của Tô Nhĩ Nhược là giải mã những “trùng hợp” này. Hắn rất vui khi thấy những kẻ tầm thường đó vây quanh hắn, với điều kiện tiên quyết là họ không làm phiền đến hắn.

Hiển nhiên, hiện tại Trì Quy Chu không thuộc về loại [phiền lòng] mà thuộc vào hàng [thú vị].

Vì vậy Tô Nhĩ Nhược cười tít mắt nhìn người bên cạnh, gương mặt xinh đẹp giãn ra, chờ đợi câu trả lời của cậu.

“Tôi không có đăng ký học lái xe tuần tra giữa các vì sao, lớp của tôi là “Thăm dò và dự báo mưa thiên thạch.” Trì Quy Chu nói.

Thăm dò và dự báo mưa thiên thạch? Tô Nhĩ Nhược sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Ồ, vậy ra là cậu có lớp.”

Âm cuối của giọng nói hắn hơi vυ't lên cao, giống như một nốt nhạc nhảy cẫng lên, phiêu du truyền tới, “Vậy —— cậu sẽ không trốn học để tìm tôi đó chứ?”

Sao có thể! Câu trả lời của Trì Quy Chu hiện lên trong lòng cậu ngay tức khắc.

Nếu cúp tiết, điểm chuyên cần sẽ bị trừ mất. Cho dù muốn hỏi tài liệu về tinh vân cũng không thể trì hoãn, nhất định phải có chuyên cần đầy đủ.

Nhưng mà ngoài mặt Trì Quy Chu cũng không có giải thích nhiều như vậy, chỉ lắc đầu nói: “Không có.”

Tô Nhĩ Nhược vẫn chắp tay, mỉm cười: “Đã vậy thì tại sao cậu lại ở đây?”

“Giáo sư nói, hai tuần tới sẽ là tiết học thực hành, và sẽ mô phỏng huấn luyện cùng với lớp lái xe tuần tra giữa các vì sao của cậu.” Trì Quy Chu còn chêm thêm: “Cho nên tôi mới đến.”

Lời giải thích hay lắm, không có tí sơ hở nào, rất tự nhiên và hợp tình hợp lý. Tô Nhĩ Nhược nhận xét trong lòng. Đến cả mình cũng không thể tìm ra điểm mấu chốt để giải mã “trùng hợp” này luôn mà.

“Vừa khéo gặp nhau rồi.” Trì Quy Chu vội vàng chuyển chủ đề, “Hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhận được chưa?”

Đấy, chuyển sang mình rồi. Mặt mày Tô Nhĩ Nhược cong lên. Quả nhiên, cậu vẫn lộ ra một chút quan tâm, giống như lúc ở thư viện vậy.

“Xin lỗi, tin nhắn của tôi nhiều quá, thỉnh thoảng sẽ bị trôi đi.” Tô Nhĩ nhược vén những sợi tóc highlight màu hồng rủ xuống tai. Đoạn, hắn chỉ vào điện thoại của mình, “Cậu gửi cho tôi cái gì?”

Thứ gì đó mới lạ? Đôi ba câu chuyện hài hước?

Giả vờ nêu ra những suy nghĩ cao thâm sau khi đọc những bài thơ? Hoặc đưa ra lời mời táo bạo và chủ động.

Tô Nhĩ Nhược nhàn nhã suy đoán tất cả những gì hắn từng gặp phải, đối với lần này hắn đã vô cùng quen thuộc.

Chỉ là khi nhìn thấy tin nhắn trên hộp thư, nụ cười trên môi hắn không khỏi cứng đờ.

…Hả, muốn xin tài liệu tinh vân???

“Tôi có tìm hiểu năm ngoái cậu đã từng làm chủ đề tương tự.” Trì Quy Chu lễ phép tần thuật lại một lần nữa: “Năm nay tôi cũng có một ít nghiên cứu, vậy nên cậu có thể nhân tiện cho tôi tham khảo tư liệu mà cậu biên soạn năm ngoái được không?"

Tô Nhĩ Nhược: “...”

Đôi mắt xinh đẹp của hắn trợn to tràn đầy hoài nghi.

—— Người này không phải đến gặp hắn để lấy tài liệu học tập thật đó chứ?!

Trong lúc nhất thời, Tô Nhĩ Nhược không thể tin nổi.

Nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi.

Không, không thể nào. Nếu là vì tài liệu thật thì không nhất thiết phải cố tình đến tìm mình rồi, rõ ràng có nhiều cách lấy tài liệu hơn mà…

Vả lại, không phải hắn mới là người quan trọng hơn bất kỳ tài liệu nào sao?