Thành thật mà nói, nội tâm cậu thực sự rất bất ngờ. Ban đầu cậu nghĩ rằng tiết học này chỉ để học một số kiến thức kiểu xưa, nhưng ai biết nó còn được nối đường ray với một lớp học phổ biến khác.
“Tiết học quan sát thì thế nào? Điều khiến các em sợ nhất khi lái xe tuần tra giữa các vì sao là gì? Không phải hải tặc uy hϊếp, không phải người ngoài hành tinh tấn công, mà chính là thời tiết vũ trụ khắc nghiệt!” Mí mắt giáo sư Lý nhếch lên một chút, đáp lại bằng một tiếng hừ.
Giáo sư Lý tuy đã già nhưng tai rất thính, ông nghe vậy lập tức ném qua đó một ánh mắt sắc bén hình viên đạn, bác bỏ: “Có máy móc thì không có kẽ hở nào sao?! Đi lại giữa các vì sao có biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta đều đặt hết hy vọng vào máy móc ư?”
Thân hình đang còng xuống của ông lập tức đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vào bàn giáo viên.
“Lỡ như máy móc trục trặc thì sao? Lỡ như có kẻ địch xâm chiếm hệ thống thì sao? Lỡ như nó bị hư hại trong trận chiến thì sao? Các em sẽ làm gì!”
“Đây là xác suất nhỏ trên một phần vạn. Hơn nữa khi nó xảy ra thật thì e là lúc đó cũng không cần phải lo lắng đến việc có mưa thiên thạch hay không nữa…”
Bạn học ở hàng sau vẫn không nhịn được mà phỉ nhổ, nhưng dưới sự uy hϊếp của ánh mắt sắc bén của giáo sư Lý, thì nhanh chóng giữ im bặt.
Cãi lão này mà tích cực là lợi hại vô cùng, không ai muốn gặp rắc rối cả.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, không một ai đưa ra lời dị nghị.
“…” Giáo sư Lý đặt một tay ra sau lưng, điều hòa nhịp thở rồi dặn dò: “Được rồi, bây giờ tất cả ra ngoài xếp thành một hàng, thầy sẽ dẫn các em đi.”
Trì Quy Chu cất chiếc laptop đi trong năm giây, nhanh nhẹn đứng dậy.
Hắn vẫn chưa đến sân huấn luyện ở Học viện Audepas.
Nơi đó được chuẩn bị cho các học sinh chuyên ngành lái tinh hạm, tàu tuần tra và cơ giáp, và chuyên ngành của cậu là phân loại sinh vật giữa các vì sao, không liên quan gì đến điều khiển hàng không hay quân sự cả.
Nhưng thành thật mà nói, Trì Quy Chu rất muốn tiết kiệm nhiều học phí hơn khi học chuyên ngành liên quan đến lái xe giữa các vì sao.
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật trên thế giới này khá quái dị, cuộc sống hàng ngày của loài người trên mặt đất không sai biệt lắm với Trái Đất ở thế kỷ 21. Tuy nhiên, việc khám phá và thăm dò vũ trụ lại rất tiên tiến.
Xuyên qua thời không đến đây, cậu luôn cảm thấy nếu không ngao du xung quanh vũ trụ thì thật là thiếu sót. Trì Quy Chu nghĩ thầm, dẫu sao thì như người ta thường nói “Cái gì đến là sẽ đến”.
Giáo sư Lý dẫn theo mọi người trong lớp tới sân huấn luyện. Nhưng bọn họ không dừng lại ở khoang mô phỏng trước đó mà tập hợp tại một giảng đường cỡ trung bình.
Trước khi bắt đầu tiết thực hành, cần phải giải thích sơ qua.
Đã có người lần lượt lấp đầy giảng đường, những người đến đều là học sinh của khóa học lái xe tuần tra giữa các vì sao. Phần lớn bọn họ đều đến từ Học viện Quân sự, trên người mặc đồng phục có hoa văn đặc biệt.
Trì Quy Chu chọn chỗ ngồi ngoài cùng bên phải ở giữa hàng đầu tiên theo thói quen.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống thì bên cạnh lập tức truyền đến tiếng bước chân, bỗng có một người đứng sát bên cậu.
“Này, ngồi phía sau đi.” Giọng nói không mang chút khách sáo nào, “Đây là chỗ ngồi của tôi.”
Trì Quy Chu nghe vậy, ngước mắt lên thì nhìn thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục Học viện Quân sự đứng bên cạnh.
Trì Quy Chu liếc nhìn chiếc bàn trống, chú ý tới chiếc túi đối phương đang đeo trên người, bình tĩnh trả lời: “Ở nơi công cộng, đến trước xếp trước, đến sau xếp sau.”
“Đến trước xếp trước, đến sau xếp sau?” Chàng trai đội mũ lưỡi trai nhướng mày, đảo mắt quan sát Trì Quy Chu từ trên xuống dưới, cười lạnh nói, “Cậu cho rằng đây là nơi nào? Ai nói như vậy với cậu?”
Truyền thống bất thành văn của bọn họ về kiểu chiến đấu chuyên nghiệp là nắm đấm quyết định địa vị, sức mạnh quyết định quyền phát ngôn. Việc lựa chọn chỗ ngồi cũng tuân theo quy tắc này.
Tuy nói trường học cấm đánh nhau công khai và phóng thích pheromone, nhưng cũng không cấm việc tinh thần lực chỉ đơn thuần va chạm nhau. Kiểm soát tinh thần lực cũng là một phần phải học trong Học viện Quân sự.