Trì Quy Chu cụp mắt, đưa thẻ học sinh cầm trong tay ra trước máy quét.
Quả nhiên, như Tô Nhĩ Nhược đã nói, quyền hạn mượn đọc của hắn là một trăm phần trăm, bao gồm cả những cuốn sách cổ lâu đời không thể mượn theo nghĩa thông thường.
“Quyền hạn cho phép mượn đọc, thời gian là một tuần. Vui lòng trả lại trước năm giờ chiều thứ tư tuần sau. Cảm ơn cậu đã phối hợp.”
Trì Quy Chu đặt sách và thẻ học sinh lên quầy lễ tân. Sau khi nói xong lời chào công việc, cậu hơi dừng lại, vẻ mặt có chút do dự.
Tô Nhĩ Nhược dùng tay vén những sợi tóc rũ xuống, cười như không cười nhìn Trì Quy Chu: “Xem ra cậu còn có chuyện muốn nói.”
Hắn nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ở quầy lễ tân của thư viện —— Đó là một thanh niên tóc đen với dung mạo thanh tú, hàng mi mảnh dài, có một đôi mắt màu xám nhạt trông giống như một loại đá quý tao nhã nào đó.
Trong đầu Tô Nhĩ Nhược tuỳ ý suy đoán người trước mặt muốn nói nhưng lại thôi, cảm thấy sự chần chờ của vị nhân viên quản lý thư viện này chẳng qua là do chuyện vừa mới xảy ra.
Hoặc có thể cậu sợ bị tố cáo tra xét thông tin cá nhân, quyết định thẳng thắn với hắn rằng mình đã lật xem hồ sơ. Bản thân hắn có thể thuận tay giúp đỡ, chỉ là nói vài câu mà thôi.
Trì Quy Chu sắp xếp lại câu từ, nghiêm túc nói: “Nếu có thể, cậu có thể chia sẻ cho tôi số liệu tinh vân mà cậu đã thu thập lúc trước được không? Tôi muốn tham khảo một chút.”
Vẻ mặt Tô Nhĩ Nhược rõ ràng là sửng sốt, như thể không ngờ rằng Trì Quy Chu muốn nói chính là chuyện này. Sắc mặt hắn trở nên quái lạ, sau chốc lát, hắn lại phụt cười.
“Cậu đang muốn phương thức liên lạc của tôi à?”
Trì Quy Chu: “Ừm, bản tài liệu bằng giấy là được rồi, hoặc dùng hộp thư của trường, kỳ thực không cần thêm Bồ câu bay…”*
*Bồ câu bay ở đây là chỉ Weibo.
“Ồ, ra là cậu muốn Bồ câu bay của tôi.” Tô Nhĩ Nhược gật đầu, lấy điện thoại di động của mình ra, “Cứ thoải mái chút đi, không cần giấu diếm, dù sao tôi cũng không ngại có nhiều bạn bè. Nhưng đôi khi kết bạn đầy rồi, tôi sẽ thuận tay xoá bớt đó.”
Mắt phải của hắn chớp nhẹ, nháy mắt một cái: “Lúc đó lỡ như có lọc phải cậu, xin đừng bận tâm nhá~”
Trì Quy Chu im lặng, muốn nói “Không cần thiết phải thêm Bồ câu bay! Tôi chỉ muốn tài liệu tham khảo thôi mà”, nhưng lại cảm thấy nói ra sẽ khiến tình cảnh trở nên xấu hổ.
Tô Nhĩ Nhược mở di động, mắt hạnh liếc qua Trì Quy Chu: “Có thể, cậu quét tôi nhé?”
“… Ừm.” Trì Quy Chu vẫn lấy di động của mình ra, quét mã Tô Nhĩ Nhược.
Beta kỳ quái muốn có quan hệ, hoặc Alpha giả đứng đắn nhưng vẫn không nhịn được mà đến gần mình. Tô Nhĩ Nhược thầm nghĩ, nhưng khởi đầu khá thú vị, hắn sẵn sàng cho cậu một suất kết bạn.
Tô Nhĩ Nhược giờ phút này không cho rằng Trì Quy Chu thực sự là vì cái gọi là tài liệu tinh vân.
Sau khi thêm bạn bè, Tô Nhĩ Nhược cất thẻ học sinh, cầm hai cuốn sách rời khỏi thư viện, trong không khí chỉ còn vương lại chút ít hương đào ngọt ngào chưa tan.
Có lẽ bởi vì vừa rồi gần sát như vậy, mùi vị ngọt ngào chưa tiêu tán này đã ám vào cơ thể Trì Quy Chu, hòa lẫn với hương dâu tây cậu vừa mới xịt trước đó tạo thành mùi hương của một loại tráng miệng nào đó, nhẹ nhàng nhưng lại bướng bỉnh quanh quẩn người cậu.
Trì Quy Chu cảm thấy hiện giờ ngửi chính bản thân khá là giống bánh kem dâu tây, ngọt ngọt béo ngậy…
Biết trước như vậy đã không xịt cho lắm hương dâu tây này rồi.
Trì Quy Chu dùng tay quạt quạt, sau đó cầm chiếc áo khoác mỏng trên ghế mặc vào, tạm thời thu lại mùi bánh kem dâu tây thoang thoảng dưới lớp áo.
“A Chu!” Trước quầy lễ tân truyền tới tiếng kêu ngắn ngủi, một người đang mỉm cười vẫy tay: “Tôi đến thay ca nè, vất vả rồi.”
Người này với Trì Quy Chu cùng nhau giữ chức nhân viên quản lý thư viện, bọn họ làm việc theo ca. Bây giờ anh ta đến, Trì Quy Chu có thể tan làm được rồi.
“Tiếp theo thì cậu vất vả rồi.” Trì Quy Chu lấy đồ dùng cá nhân, cũng hữu nghị đáp lại.
“Lát nữa cậu có đến phòng ăn không? Hôm nay trong phòng ăn có món mới đó, tôi vừa ăn xong, hương vị không tệ.” Vệ Ngọc liến thoắng.
“Hôm nay tôi không đi đâu.” Trì Quy Chu nói, “Lát nữa tôi sẽ tới Vãn Nguyệt Cư.”
“Uầy! Quán ăn nổi danh đắt đỏ đó ư? Nhìn không ra, A Chu có nhiều tiền như vậy ——”
“Tôi đi làm, vừa mới vượt qua kiểm tra đánh giá, ở đó cung cấp bữa ăn cho nhân viên.” Trì Quy Chu vẫy tay tạm biệt: “Tôi đi đây.”
Một chút mùi bánh kem dâu tây tỏa ra theo động tác vẫy tay.
Vệ Ngọc chững lại một chút, trên mặt lộ vẻ do dự. Nhưng mà Trì Quy Chu đã nhanh chóng bước ra khỏi thư viện.
...Chẳng lẽ là ảo giác ư? Vừa rồi hình như mình ngửi được mùi pheromone của Omega thoang thoảng đâu đây, Vệ Ngọc sờ sờ mũi. A Chu là Beta mà ta.
Tác giả có lời nhắn nhủ: Mọi người đều yêu đương não tàn, vai chính một lòng với sự nghiệp. Xin hãy nhận đúng duy nhất công là Nam Đường!