“Có ý gì đây?!”
Một tiếng “Rầm” ở quầy lễ tân của thư viện, trong môi trường yên tĩnh thế này thì tiếng dội lại vô cùng lớn. Người đàn ông nhuộm tóc màu vàng đập một tay lên bàn, lửa giận bùng về phía thanh niên tóc đen ngồi ở phía trước quầy lễ tân.
“Sau khi tích lũy tổng cộng ba lần cảnh cáo vi phạm quy lệ, học kỳ này anh sẽ bị cấm vào thư viện.” Vẻ mặt chàng trai tóc đen bình tĩnh, cậu đẩy lại tấm thẻ học sinh đối phương đưa ra, đôi mắt xám nhạt ngước lên, lặp lại, “Anh đã tích lũy ba lần, không được phép vào đây nữa, mời anh ra về.”
“Cậu…” Thanh niên nọ đang tính phát cáu, người bạn bên cạnh nhỏ con hơn đã ngăn lại trước.
Nam sinh vóc dáng nhỏ con hơn mỉm cười bảo: “Không nhất thiết phải nghiêm khắc như vậy nhỉ. Chúng ta đều học cùng một ngôi trường, ngẩng đầu lên không thấy, cúi đầu xuống đã thấy mặt. Cậu châm chước một chút được không?”
“Bởi vì việc này nhỏ, làm lớn chuyện quá cũng khó coi lắm.” Ánh mắt của cậu ta dừng lại ở bảng tên làm việc trên ngực chàng trai tóc đen, đọc ra tên người trước mặt, “Cậu nghĩ thế nào, bạn học… Trì Quy Chu?
Tôi lại thấy làm quá lên là chuyện nhỏ, bị trừ lương mới là chuyện lớn đó. Ngồi ở trước quầy lễ tân, gương mặt Trì Quy Chu vẫn không đổi sắc.
Tất nhiên, cậu không mở miệng nói ra những lời trong lòng mà chỉ mở sổ ghi chép trên hệ thống máy tính, đọc bản ghi trước đó của mình bằng một giọng điệu chậm rãi.
“Ngày 16 tháng 9, phát tán mùi tỏi chiên thịt ba chỉ. Ngày 21 tháng 9, phát tán mùi tỏi chiên trứng. Ngày 25 tháng 9, phát tán mùi tỏi xào đậu. Thư viện có đưa ra lệnh cấm phát tán mùi hương lạ, đã tích lũy ba lần, hủy bỏ tư cách vào thư viện trong học kỳ này.”
Trì Quy Chu vừa đọc vừa phỉ nhổ trong lòng. Cậu thực sự không hiểu tại sao lại có người cứ nhất định là phải mở tiệc trong thư viện thế này?
Hai người đứng trước mặt đều sửng sốt khi nghe Trì Quy Chu đọc ghi chép vi phạm quy lệ.
Vài giây trôi qua, người phản ứng đầu tiên chính là nam sinh vóc dáng nhỏ nhắn.
Chỉ thấy hắn vung tay thành một cái tát, đánh vào thanh niên tóc vàng bên cạnh, cao giọng hét lên: “Anh rốt cuộc dan díu với bao nhiêu người... Chân anh đạp lên mấy chiếc thuyền rồi hả!? Cái đồ khốn nạn động dục!"
Cái tát này không chỉ khiến thanh niên tóc vàng đứng hình mà còn khiến Trì Quy Chu ngốc theo luôn.
Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao tự dưng đề tài đã chuyển tới tình tiết máu chó luôn vậy?
Hiện trường thoáng chốc yên tĩnh vài giây.
Sau khi nam sinh vóc dáng nhỏ con tát xong, rưng rưng nước mắt quay đầu lại, cúi đầu với Trì Quy Chu, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã báo cho... tôi, tôi hiểu cả rồi.”
Nói đoạn, cậu ta che mặt, xoay người chạy đi.
Thanh niên tóc vàng không để ý đến dấu bàn tay trên mặt, vội vàng đuổi theo: “Tiểu Văn! Tiểu Văn, em nghe anh giải thích đi mà ——”
Trì Quy Chu nhìn bóng lưng hai người rời đi, đôi mắt xám nhạt chậm chạp chớp chớp, phản ứng vẫn chưa kịp lắm.
… Ầy, rốt cuộc thì cậu ta hiểu chuyện gì vậy?
Thâm tâm Trì Quy Chu thật lòng thắc mắc.
Ngửi thấy mùi tỏi thoang thoảng trong không khí, cậu lại lấy lại tinh thần.
Bất kể ra sao, việc ngăn thanh niên tóc vàng vào đây là điều đúng đắn. Thằng cha này vẫn còn muốn mang sản phẩm tỏi vào thư viện để phát tán mùi lạ nữa, quả nhiên là dạy mãi cũng không đổi được mà!
Trì Quy Chu lấy từ trong ba lô ra bình xịt thơm mùi dâu tây của mình, xịt chung quanh mấy lần.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ, cùng lúc với lời nói: “Này, cậu ghê gớm thật đó, vạch trần ngay trước mặt quả thực là không có chút lưu tình nào hết.”
Trì Quy Chu quay mặt lại, nhìn thấy một nam sinh có mặt mày tuấn tú đang đứng cạnh quầy lễ tân.
Người nọ có đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, khóe môi chứa đậm ý cười, bên tai phải của mái tóc đen nhánh có một nhúm tóc được nhuộm màu hồng lạ mắt, được kẹp lỏng sang một bên. Cả người toát ra kiểu vẻ đẹp tinh xảo và linh động.
“Sao cậu nghĩ ra được cách dùng tên món ăn để vạch trần hành vi động dục lăng nhăng đó thế?” Hắn nói.
Trì Quy Chu do dự một giây, trong lòng từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Cậu khi nào dùng tên món ăn để vạch trần hành vi động dục lăng nhăng, chứ không phải chỉ đọc mấy đoạn ghi chép vi phạm quy lệ thôi à... Chẳng nhẽ việc này đã có thể nhìn ra là tên kia nɠɵạı ŧìиɧ rồi ư? Bởi vì chia sẻ các bữa tiệc khác nhau??
Nói đi nói lại thì, lén lút ăn cơm ở thư viện với bồ nhí là tình thú thời đại mới ở thế giới khác à?
Trì Quy Chu không hiểu, nhưng rất chấn động.