Ngày hôm đó, Hà Diệp hoảng loạn chạy vào phòng thái giám, suýt chút kéo rách quần áo của Kinh Trập, khóc lóc cầu xin Kinh Trập đi xem. Kinh Trập liều mạng giữ quần mình lại mới không bị cô ta kéo tuột.
Đây là lần đầu tiên Vô Ưu nhìn thấy Kinh Trập sợ hãi như vậy, nếu không phải tình hình bây giờ không thích hợp thì cậu ta đã bật cười.
Minh Vũ lật đật phụ giúp kéo Hà Diệp ra.
“Chị Hà Diệp, chị muốn Kinh Trập giúp đỡ thì cũng không phải là cách hay. Chị cũng biết mà, Kinh Trập chỉ biết mấy cái công phu mèo ba chân, chẳng làm được bao nhiêu, sao có thể chữa bệnh cho Minh ma ma?”
Năm đó có thể chữa trị cho Trần Minh Đức là bởi vì Trần Minh Đức vẫn còn chút ý thức, đã đưa ra quyết định và sử dụng tiền của ông ta để tự cứu lấy bản thân một lần.
Nhưng còn Minh ma ma thì sao?
Bà ta hôn mê bất tỉnh, không thể nói chuyện, lại còn từng lừa Kinh Trập, càng không chịu chi tiền, cho dù Kinh Trập có cách, lẽ nào còn bắt cậu tự bỏ tiền mình ra cứu sao? Với lại không chữa được thì ai chịu?
Khi đó Trần Minh Đức nói là sống hay chết đều mặc kệ, sẽ không trách tội lên đầu Kinh Trập!
Hà Diệp khóc lóc cuối cùng cũng phiền đến tai Tam Thuận.
Tam Thuận tới, đương nhiên Trần Minh Đức đã biết chuyện này.
Lão thái giám cầm cây thuốc lá hút vài hơi rồi lại thở dài.
“Kinh Trập, cậu đi xem thử đi.”
Ông ta nói vậy tương đương với việc tiếp nhận chuyện này.
Kinh Trập cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, rồi đến chỗ Minh ma ma. Tuy rằng cậu không muốn rước phiền phức, nhưng có thể cứu được dù là một mạng người thì cũng phải cứu.
Trong mắt người khác, cậu là một thái giám, là cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ, sờ vào cổ tay bắt mạch cho Minh ma ma thì không ai làm gì cả, Chẳng qua những việc lau mồ hôi thay quần áo thì vẫn phải giao cho mấy cung nữ làm.
Xong việc, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với Hạ Diệp.
“Minh ma ma chỉ là quá tức giận nên phát sốt, mấy ngày nay ăn uống thanh đạm và chăm sóc bản thân thật tốt thì sẽ không sao.”
Khi nãy Hà Diệp vì sốt ruột nên thất thố, bây giờ biết được Minh ma ma không sao thì thái độ thay đổi, cô ta gật đầu với Kinh Trập, cảm ơn cậu lần nữa rồi quay người đi vào phòng.
Đợi bọn họ ra ngoài, Vô Ưu lập tức kéo tay áo của Kinh Trập.
“Chị Hà Diệp bình tĩnh lại thì lại coi thường chúng ta.”
Hà Diệp rất không thích mấy thái giám, cô ta cảm thấy những kẻ ái nam ái nữ này rất kinh tởm, nếu không phải lần này thật sự quá vội thì cô ta nhất quyết không đến phòng thái giám.
Mấy ngày sau, quả nhiên Minh ma ma bình phục, có điều chưa đứng dậy được, vẫn phải nhờ mấy cung nữ hầu hạ, như vậy thì sẽ thất lễ với mấy chủ tử khác.
Kinh Trập lại phải gánh việc nhiều hơn nữa.
Cậu nói chuyện với Minh Vũ xong thì đi thu dọn bát đũa, cuối cùng là đến chỗ của vị Diêu tài nhân đó.
Cũng chính là người mà hệ thống nhắc đến.
Kinh Trập không thể hiểu tại sao Diêu tài nhận lại chết?
Mấy ngày nay cậu thấy Diêu tài nhân vẫn khỏe mạnh, nếu không lo ăn, không bệnh nặng thì không biết có thể sống thêm mười năm nữa hay không.
Không phải vấn đề sức khỏe mà là có người muốn bà ta chết?
Trong lòng cậu đang suy nghĩ, bước chân dần chậm lại, Diêu tài nhân đang ở trong phòng chửi ầm lên.
“Thứ chó không có mắt, thấy ta sa sút đến mức này thì khinh rẻ ta à, trà cũng không rót, áo cũng không giặt, làm chút chuyện thì đùn qua đẩy lại, tay chân chậm thế kia thì sao không đi chết nhanh đi?”
Trong các chủ tử ở Bắc phòng, người lãng phí nhiều thời gian nhất chính là Diêu tài nhân.
Bà ta rất xấu tính, thích chửi bới, có lúc tâm trạng không tốt thì mắng cɧó ©áϊ đĩ điếm, mắng hết câu này tới câu khác, không cần da mặt dày.
Cung nhân chẳng ai thích đến chỗ bà ta chứ đừng nói là làm việc.
Khi Kinh Trập bước vào, sắc mặt Diêu tài nhân mới tốt hơn một chút. Trong Bắc phòng này, người duy nhất mà bà ta đối tốt một chút chỉ có Kinh Trập, nói chung những thứ người khác không làm, thì người làm chính là Kinh Trập.
Nhưng nếu một ngày nào đó tâm trạng nàng ta không tốt, ngay cả Kinh Trập cũng sẽ bị bà ta mắng.
Kinh Trập thu dọn đồ đạc, thở dài: “Người muốn gì thì cứ nói, nô tài sẽ làm.”
Diêu tài nhân khoảng 40-50 tuổi, ánh mắt rất là cay nghiệt, chanh chua.
Bà ta mặc một chiếc áo bông, ngón tay co lại trong áo.
“Cái đám tiện nhân đó, nói mấy câu thì đã không vui, nếu thật sự có bản lĩnh thì sao còn ở Bắc phòng?” Diêu tài nhân chẳng kiêng dè ai, nhét cho Kinh Trập mấy quả khô rồi nói: “Cút cút cút, cậu cũng cút đi, đừng làm chướng mắt ta.”
Kinh Trập bước ra khỏi cửa, lại thở dài.
Diêu tài nhân nói chuyện rất khó nghe, con người cũng rất chanh chua, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhét cho cậu một thứ gì đó, cái gì cũng có, chỉ xem lúc đó trên tay bà ta cầm thứ gì.