Là Do Hắn Quá Đẹp

Chương 19: Chỉ là không biết… Kẻ xui xẻo đó đã chọc phải chỗ nào của vị hung thần này

Sơn Lan nói một cách bất mãn: “Lúc nãy, tiểu tử kia nói Bắc phòng không có người như vậy. Nhưng rõ ràng là có mà, chị Thu Dật còn tốt bụng nhắc nhở cậu ta, sao lại không thể tìm được người chứ?”

Thu Dật nghe Sơn Lan nói vậy thì tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Đương nhiên là cô ấy đang nhớ tới chuyện ngày hôm đó.

Hôm đó, Từ tần đột nhiên muốn ăn một món nhẹ, thứ này không được làm trong cung vào ngày thường. Vốn dĩ cô ấy không cần chạy việc vặt nhưng Thu Dật cẩn thận, vì sợ làm không tốt cho nên tự mình đi xem, chỉ là không ngờ trên đường tới đó lại đυ.ng phải một tiểu thái giám.

Tiểu thái giám cúi đầu xuống, song không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của Thu Dật khiến cô ấy bất giác tiến đến gần.

Chuyện xảy ra sau đó, Thu Dật vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng có phần thất vọng.

... Nếu hôm đó bắt được người đó hỏi cho rõ thì tốt rồi.

Cô ấy kìm nén cảm giác thất vọng, bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu người không muốn, thì ép buộc có ích gì?”

Sơn Lan lo lắng hơn những người khác, cô nàng đảo mắt, mỉm cười nói: “Vậy sao chị lại đánh người đó? Tôi còn nghĩ chị đang tức giận vì cậu ta không chịu nói.”

Ngón tay Thu Dật siết chặt hơn: “Cô còn muốn giữ cái miệng nữa không? Ở đó nói bậy. Tôi đánh cậu ta là vì mắt cậu ta nhìn xuống những chỗ không nên nhìn.” Câu trả lời cho câu hỏi là, đôi mắt đó như sắp rơi vào ngực cô ấy, đúng là xấu xa kinh tởm.

“Cũng phải.”

Mặc dù Sơn Lan đang nghĩ về người cô nàng gặp ngày hôm đó nhưng cũng chỉ là tâm lý trẻ con, nếu thật sự không tìm được thì cũng từ bỏ.

Nói đến cũng lạ, hôm đó khi nhìn thấy người thì tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng chỉ muốn bắt lấy người ấy nhưng giờ thời gian trôi qua, thứ tình yêu cuồng nhiệt đó đã tan biến rất nhiều và không còn như trước nữa.

Vài ba câu đã đuổi được Sơn Lan đi, vẻ mặt dịu dàng của Thu Dật cũng mờ nhạt dần.

Cô ấy và Sơn Lan có cùng một cảm giác. Thật ra thời gian qua lâu, cô ấy cũng không còn nhớ nhiều về người đó, nếu không cô ấy đã sớm tìm đến Bắc phòng, chứ không phải hôm nay nhìn thấy người đó mới thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng Thu Dật ngăn cản Sơn Lan lại vì một lý do khác.

Ngày hôm đó truy đuổi người trong cung quả thực là quá đáng, sau khi trở về cung, Thu Dật sợ hãi hồi lâu, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Ngày tháng trôi qua, cô ấy mới dần dần cảm thấy yên tâm.

Nhưng hôm nay, cảm giác ớn lạnh đáng sợ đó lại đột nhiên xuất hiện, như thể đó là một lời nhắc nhở.

Tốt hơn hết là tránh rắc rối.

Những thứ nhỏ nhặt trong hoàng thành trang nghiêm này nhanh chóng hội tụ thành dòng, cuối cùng biến thành từng tập văn kiện nhỏ chất chồng trên chiếc bàn trong cung Càn Minh.

Cho đến khi có một đôi tay nhấc nó lên.

Ninh Hoành Nho cung kính đứng ở phía sau, khom lưng như một ông già.

“Bệ hạ, mọi việc đã được giải quyết ổn thoả, ngày mai Hoài Nam vương nhất định sẽ nhận được lễ vật này.”

Tuy không biết vì sao Cảnh Nguyên đế lại tức giận, thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Nhưng những người đi theo bên cạnh hoàng đế cũng không cần phải biết nhiều như vậy, chỉ cần họ hết lòng làm việc cho hoàng thượng là được.

“Còn gì nữa không?”

Giọng Cảnh Nguyên đế lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy khϊếp sợ.

Ninh Hoành Nho vội vàng nói: “Thái hậu muốn mời bệ hạ qua đó một chuyến thương lượng việc lập hậu.”

“Không gặp.”

Ninh Hoành Nho quá thành thật rồi.

Kỳ thật hắn ta cũng có thể đoán được tâm tư gần đây của Cảnh Nguyên đế đều đặt ở tiền triều, còn lại một chút đều là ở Bắc phòng.

Chỉ là không biết… Kẻ xui xẻo đó đã chọc phải chỗ nào của vị hung thần này.



Gió lạnh thổi xào xạc, một khu tồi tàn như Bắc phòng đương nhiên là rất lạnh lẽo.

Kinh Trập đứng ngoài cửa hắt hơi mấy cái.

Minh Vũ: “Đúng là bị Minh ma ma hành rồi?”

Kinh Trập lập tức che miệng cậu ấy lại, vì bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài phòng của Minh ma ma.

Mấy ngày nay, Trường Thọ bị đánh một trận nên đã ngoan ngoãn rất nhiều, ngoại trừ lúc ra ngoài chạy việc, thì cái tính hay nói vớ vẩn cũng không còn.

Thấy cậu ta thay đổi tính nết, những người khác cảm thấy rất vui.

Nếu không thỉnh thoảng lại nghe cậu ta lải nhải thì rất chán.

Nhưng mà, Minh ma ma lại đổ bệnh.

Là Hà Diệp phát hiện ra.

Cô ta cũng được coi là người thân tín nhất của Minh ma ma ở Bắc phòng, suốt ngày quanh quẩn bên Minh ma ma chẳng chịu hầu hạ mấy chủ tử khác.

Sáng sớm ba ngày trước, Hà Diệp hầu hạ Minh ma ma thức dậy, không ngờ vừa vào phòng lại phát hiện toàn thân Minh ma ma nóng bừng, nói chuyện không rõ ràng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh!

Hà Diệp vô cùng lo lắng đến cuối cùng đi tìm Kinh Trập.

Như vậy cũng không được, theo lý mà nói, cung nhân phát bệnh phải đưa ra ngoài. Chuyện của Minh ma ma nếu bị bẩm tấu lên trên chắc chắn sẽ bị lôi ra ngoài chờ chết. Tuy bà ta là một trong những người đứng đầu ở Bắc phòng, nhưng dù sao cũng không phải là nhân vật quan trọng, không thể gọi y quan đến chữa bệnh.