Tôi nhìn mẹ chồng cũ tức đến run người, không nói được lời nào, vô cùng hả dạ.
Chị họ đi đến, đứng bên cạnh, cầm chìa khóa xe ủi đưa cho tôi: “Tiểu Mộng, tiếp theo phải xem em rồi.”
Tôi nhận lấy chìa khóa, nhìn căn nhà trước mặt.
Có một vài người dù cho bạn cố gắng bao nhiêu đi nữa thì họ cũng không nhìn thấy điểm tốt ở bạn. Nếu đã vậy thì kết thúc luôn đi.
Tôi quay người lên xe ủi đấy, ấn nút khởi động.
Mẹ chồng cũ nhìn thấy hết tất cả, mặt trắng bệch ngất ngay lập tức.
Tôi quay người bước đi cùng chị họ, lại nghe thấy tiếng của Vu Vi Đông.
Tiểu Mộng, thật sự không thể cứu vãn được nữa sao? Chúng mình cứ kết thúc như vậy sao?
Tôi dừng bước nhưng không quay đầu.
“Vu Vi Đông, vấn đề giữa hai ta không phải chỉ cho mẹ anh gây nên.”
“Anh tự tư, anh thờ ơ lạnh nhạt, anh sĩ diện, còn nữa mỗi lần anh lỗi đều chẳng có một chút thành ý nào. Bây giờ anh có tâm sức hỏi tôi vấn đề này chi bằng quan tâm đến mẹ mình đi.”
Nói xong, tôi lên xe chị họ đi luôn.
Về nhà, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
Chị họ cũng thường đi chơi với tôi, cả hai cùng nhau dạo phố xem phim hưởng thủ cuộc sống độc thân vui vẻ.
Không lâu sau, tôi nghe bạn bè nói, vì mẹ của Vu Vi Đông tức giận quá nên đã bị tắt mạch máu não, nằm viện hơn một tháng trời.
Trong khoảng thời đó, chẳng thấy bóng dáng một người họ hàng nào đến thăm bọn hắn.
Để chữa bệnh cho mẹ, hắn đã tiêu hết một nửa tài sản trong nhà.
Mẹ hắn tuy không chết nhưng lại bị liệt nửa người.
Vì chăm sóc mẹ nên Vu Vi Đông phải nghỉ việc, bây giờ ở nhà xài tiền mua quan tài của mẹ hắn.
Mẹ và bạn bè bắt đâug nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho tôi.
Nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều mỉm cười từ chối.
Tôi có một gia đình hạnh phúc, có người thân để tâm sự, có bạn bè để vui cười, có nhóc con tôi yêu và một công việc tốt lương cao.
Vậy tôi lại tự mình trói bản thân trong một cái l*иg giam làm gì?
Tôi và chị họ còn làm một ít việc công ícg như là giúp đỡ trẻ em lang thang, cùng nhau lan tỏa tình yêu thương.
Cuộc sống cũng mang đến cho tôi rất nhiều điều kinh ngạc, với sự dũng cảm, lòng kiên định tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Rất lâu sau đó, chị hôn bị phản bội trong hôn nhân, chị gửi tin nhắn hỏi tôi: “Sao em có thể nhẫn tâm ly hôn một cách dứt khoác được vậy?
Tôi đưa cho chị một quyển sách, trong đó có đoạn văn như thế này:
【Đừng vì ban đầu đã bỏ ra quá nhiều trong một mối tình mà bất chấp tất cả.
Mặc kệ người nọ đã từng đối xử tốt với bạn bao nhiêu, mặc kệ bạn yêu người đó đến nhường nào.
Nếu như bây giờ chỉ còn lại sự tổn thương thì nên nghĩ cách kết thúc mối quan hệ.
Đừng thể hiện sự bất lực, yếu đuối để người nọ quan tâm bạn.
Cũng đừng để lộ điểm yếu hoặc sự thiếu hụt của bạn để người nọ tín nhiệm.
Nhưng cũng đừng vì yêu quá lại trở thành hận thù.
Không cần phải anh tranh tôi cãi, mang những kỷ niệm tươi đẹp xưa ra thóa mạ, xé nát vụn mới chịu chia tay.
Con người nên học được việc dừng lại đúng lúc.
Bạn có thể không yêu hắn, nhưng không thể ghét vạn vật trên thế gian này.
Không tin bạn hãy nhìn ánh trăng sáng ngoài kia đi, không hợp với những con tim đang vỡ đâu.