Sau khi ly hôn tôi bèn bán luôn căn nhà ở thành phố, về quê mua một căn gần chỗ cha mẹ ở.
Lúc nào chị họ cũng chạy đến chơi với tôi, cả hai và 7up lười biếng nằm trên giường.
Chị trêu: “Lúc trước em muốn gả cho thằng phượng hoàng nam đó, chị còn hâm mộ ghê gớm lắm.
“Cảm giác sau khi ly hôn thế nào?”
Tôi cười, trả lời chị ba chữ: “Vô cùng sướng.”
Một tháng sau, tôi đi lâý giấy chứng nhận ly hôn.
Thuận tiện gọi công ty dọn nhà, mang hết của hồi môn của tôi đi.
Khi dọn đến túi cuối cùng lại nhìn thấy mẹ chồng cũ ngồi quỳ trước cửa nhà.
Một tay cầm xấp giấy tiền vàng mã, một tay cầm bật lửa đốt lên cho tôi.
Bà này vậy mà lại hóa vàng cho người sống!!!
Ở trong thôn này đốt giấy tiền vàng mã cho người sống hành động nguyền rủa độ.c á.c nhất.
Tôi là người luôn tin tưởng chủ nghĩa duy vậy nhưng cũng không thể chấp nhận hành động của bà.
Là bà kiếm chuyện trước trước.
Tôi móc di động gọi một cú điện thoại.
Chỉ một lát sau, hai anh họ của tôi đến.
Anh hai vóc người cao lớn vạm vỡ mang theo một cây gậy bóng chày, nổi giận đùng đùng xong vào nhà gặp cái gì đập cái đó.
Tôi đứng bên cạnh vui vẻ ra mặt.
Không người nào phản ứng lại, hắn lại quay qua nhìn tôi cầu xin.
“Tiểu Mộng, cầu xin em dù sao cũng là từng là vợ chồng. Em không thể nương tình sao?”
Tôi lạnh lùng liếc hắn.
“Ăn nói cho rõ ràng, không phải tôi kiếm chuyện, anh không nhìn thấy mẹ anh đốt vàng mã à? Là bà ta không chịu tha cho tôi.”
“Trước kia là người một nhà, có chuyện gì tôi cũng nương tình nhưng bây giờ thì không!”
“Rõ ràng anh nên cầu xin mẹ anh chứ không phải là tôi!”
Hắn ta như hiểu những gì tôi nói, bước đến trước mặt mẹ hắn đá xấp giấy tiền vàng mã đang đốt, tro giấy bay lả tả, vươn vãi khắp nơi.
“Mẹ, mẹ không thể yên tĩnh một chút hả! Nhà mình ra nông nỗi như bây giờ đều là tại mẹ! Vậy mà mẹ còn không thấy rõ à?”
“Lúc đầu con có công việc tốt, gia đình mỹ mãn còn bây giờ mất hết rồi! Tất cả đều do mẹ mà ra!”
Mẹ hắn vẫn giảo biện giống như trước kia
“Tao làm vậy còn không phải vì tốt cho mày hả! Vì họ Vu đó, nó không chịu sinh con mày cũng không lo lắng sao được? Tao làm như vậy, mà mày còn không cảm ơn! Thật là không biết tốt xấu!
“Ly hôn là vừa đẹp luôn! Mày còn kiếm được vợ mới để nó sinh con cho mày! Cái người này thật vô lương tâm.”
Con người ở thời đại này đều rất thông minh, làm gì có ai mà giống như tôi bất chấp tất cả để gả cho hắn.
Vu Vi Đông tức giận mặt đỏ bừng bừng mắng mẹ hắn: “Trước kia mẹ lấy danh nghĩ của con khoe khoang này nọ để thỏa mãn hư vinh, trong lòng mẹ cũng thường so sánh tốt xấu với họ hàng. Mẹ cũng chỉ vì bản thân cuả mình thôi.”
Đấy, không phải hắn cũng hiểu rất rõ đó sao.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ nói những chuyện này đã quá muộn.
Hoa đã héo thì dù có tưới nhiều nước cũng bằng thừa.
“Rột - rột - Xìch xịch”
Chị họ tôi mang xe ủi đất đến.
Vu Vi Đông và mẹ hắn tái mặt.
Mẹ hắn nhảy dựng lên chửi tôi: “Vệ Mộng, mày còn là người không. Nếu mày dám phá nhà tao thì tao sẽ kiện mày!”
Tôi không kiềm nổi cười to.
“Lão thái thái à, bà nói chuyện cho rõ ràng nha, phòng này là do nhà tôi bỏ tiền sửa, tôi muốn phá thì phá! Cùng lắm thì tôi phá xong đền lại cho bà ngôi nhà đất trước đó.”
“À, con trai lớn của bà còn thiếu tôi 1 vạn 6 đó, tôi đưa thêm 4000. Bà cầm 2000 vạn đi xây lại ngôi nhà đất đi, chắc là đủ dùng đó.”
“Tôi móc trong túi ra một xấp giấy đỏ thật dày, đến 40 tờ, ném xuống đất.”
“Nhặt mau đi, lát nữa nhà bị dỡ rồi sẽ không tìm được nữa đâu, hì hì.”