Thời gian này Doãn Đình Phong không có đến trường mà xin nghỉ phép vài ngày với lí do không khỏe. Nhưng chỉ có Trường Lạc là biết rõ nhất anh là đang tranh thủ thời gian để đi điều tra về cái tên nhà khoa học điên kia.
Vậy cho nên, dạo này ở trong trường cô cũng không còn cái đuôi Doãn Đình Phong này nữa. Kể ra như vậy lại làm cho Trường Lạc thấy thiếu thiếu đi gì đó.
Haizz, đây chắc hẳn là quen mùi anh rồi đi!
Đến giờ ăn trưa ở trường, khi Trường Lạc còn đang ngồi ở một góc cùng với Liễu Thu ăn cơm, bất ngờ nữ chính Đường Tình Uyển lại từ đâu nhảy ra.
Cô ta cầm khay cơm trên tay, tay còn lại còn cầm theo một chai sữa dâu, mặt mày vui vẻ rạng rỡ, tỏ ra thân thiện mà rất tự nhiên đặt mông xuống chỗ đối diện cô và
Liễu Thu đang ngồi.
" Thanh Thanh, Liễu Thu, mình có thể ngồi đây không? ".
Giọng nói nhẹ nhàng lại dùng ánh mắt trông đợi hỏi ý kiến hai người ngồi đối diện.
Tuy không biết Đường Tình Uyển này định giở trò gì, hệ thống nói hiện giờ cô ta đã chính thức bước lên con đường hắc hóa. Không thể nào có thể có thiện ý dành cho cô được. Vì thế, ánh mắt Trường Lạc nhìn Đường Tình Uyển có mấy phần đề phòng nhiều hơn.
Cô không ngại cất giọng lạnh nhạt nói ra lời phũ phàng. " Mông cũng đã đặt xuống rồi cô còn hỏi bọn tôi làm gì ".
Đường Tình Uyển không nghĩ đến Trường Lạc vậy mà không cần giữ hình tượng gì, trực tiếp buông lời có lực sát thương lớn đến như vậy với mình.
Cô ta sao có thể không nhận ra thành kiến mà Trường Lạc đối với mình.
Cô ta sao có thể không nhận ra thành kiến mà Trường Lạc đối với mình.
Đuôi mắt cô ta khẽ giật nhẹ, nhưng cô ta cũng không thể hiện quá rõ bản thân thật ra là ghét cay ghét đắng Diệp Thanh Thanh này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc Diệp Thanh Thanh này thân bại danh liệt, mất hết tất cả, bảo cô ta nhẫn nhịn thêm với cái bộ mặt bạch liên hoa này cũng chẳng sao.
Đường Tình Uyển bắt đầu bật chế độ diễn xuất, trong ánh mắt chất chứa vài phần ủy khuất, một bộ dáng đáng thương mà cất giọng nghẹn uất.
" Thanh Thanh! Mình biết..mình biết là cậu vốn không thích mình, có phải là vì...cậu thấy mình được Gia Bảo quan tâm, nên mới khó chịu như vậy! Mình xin lỗi...nhưng mà mình thích Gia Bảo, Gia Bảo cũng thích mình...vì thế, cậu đừng chia cắt bọn mình có được không! ".
Lời nói của Đường Tình Uyển không quá lớn nhưng đủ để người xung quanh chỗ này nghe được.
Cạnh bàn chỗ bọn họ là bàn của một đám nữ sinh lớp bên, là hội fan cuồng của Ngô Gia Bảo. Vừa nghe nhắc đến Ngô Gia Bảo là bọn họ ngay lập tức dỏng tai lên nghe, còn kéo theo một nhóm người đứng bâu vào hóng drama hót hòn họt.
Nữ thần của trường cùng lọ lem cùng tranh giành nam thần của bọn họ. Thật thắc mắc không biết ai sẽ giành chiến thắng, có được tình yêu của nam thần đây?
Vừa hay đúng lúc này, Ngô Gia Bảo vừa vặn đi tới chỗ này.
Cậu ta đứng ở trong đám người kia, nghe được lời Đường Tình Uyển vừa nói, tâm tình cũng bắt đầu biến loạn.
Nếu thực là trước đây, lúc này nghe Đường Tình Uyển chính miệng thổ lộ tình cảm với mình thì hẳn là cậu ta sẽ vui mừng mà nhảy dựng lên.
Nhưng hiện tại, khi nghe những lời này, thành thật mà nói cậu ta chẳng có một tí xúc cảm nào.
Ngược lại là cảm giác mong chờ nhiều hơn.
Ngô Gia Bảo đưa ánh mắt trông đợi cùng hi vọng mà liếc đến Trường Lạc, chờ đợi một câu khẳng định từ cô.
Nếu thực sự như lời Đường Tình Uyển nói, cô là vì thích cậu ta nên mới sinh ra khó chịu với Đường Tình Uyển. Vậy chẳng phải nói cô là đang ghen sao.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Ngô Gia Bảo đã nổi lên thích thú đến độ nổ pháo hoa trong đầu. Tâm tình phức tạp nhìn không rời mắt khỏi Trường Lạc.
Liễu Thu từ nãy đến giờ nghe những lời bạch liên hoa Đường Tình Uyển này nói chỉ cảm thấy hết sức buồn cười. Không nhịn được mà ra mặt nói thay Trường Lạc.
"Đường Tình Uyển cậu là cái thá gì mà đi so sánh mình với Thanh Thanh nhà chúng tôi. Cậu có gì có thể so được với cậu ấy. Nhan sắc tầm thường, năng lực học tập, ừm...cũng cho là có chút ít đi. Nhưng cậu nói Thanh Thanh là vì thấy cậu với Ngô Gia Bảo thân thiết mà thấy không vui sao? Cậu ấy thèm vào! ".
Trường Lạc không nghĩ tới cô bạn thân của mình chất lượng như vậy. Thật đúng là bạn tri kỉ của cô. Không uổng công mấy ngày nay cô tâm sự đủ chuyện trên đời dưới đất cùng Liễu Thu. Thật sự là quá hiểu cô rồi.
Trường Lạc không nhịn được trong lòng bật cười phanh phách, quay sang khẽ đưa mắt đầy ý cười, ngầm khen ngợi lời nói vừa rồi của Liễu Thu.
Đường Tình Uyển thấy Liễu Thu kia lên tiếng triệt hạ từng câu từng chữ của mình, hoàn toàn là muốn làm cho cô ta mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy.
Trong lòng lại bắt đầu sinh ra căm ghét, móng tay bên dưới bấu chặt vào da thịt.
Trường Lạc không muốn vòng vo với Đường Tình Uyển thêm nữa, trực tiếp tiến lên trước một bước mà nói rõ ràng dõng dạc từng lời từng chữ cho cô ta cũng như đám người đang ăn dưa đứng ngoài hóng chuyện.
"Đường Tình Uyển cậu nghe đây! TÔI, không hề thích Ngô Gia Bảo. Bớt ảo tưởng lại đi! Có bệnh thì nên đi chữa, đừng có lây nhiễm cho người khác ".
Vẻ mặt thản nhiên khi nói của cô ngay lập tức làm cho Đường Tình Uyển cứng họng không nói được câu nào. Cả gương mặt của cô ta lúc này méo mó, vặn vẹo đến khó coi.
Mấy nữ sinh đứng xung quanh chưa thấy ai vừa quê vừa mặt dày như Đường Tình Uyển. Rõ ràng Diệp Thanh Thanh không hề thích Ngô Gia Bảo, vậy mà lại nhận định cho là Diệp Thanh Thanh đang ghen ty với mình, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà!
"Ayyo, vậy là ai kia không biết xấu hổ, còn tưởng mình có thể đem ra so sánh với nữ thần nữa ".
"Đúng, đúng! Đúng là loại mặt dày mà! ".
Có mấy nữ sinh vốn đã không ưa Đường Tình Uyển, thấy cô ta chẳng được cái mã gì lại luôn được nam thần bảo vệ cho nên vô cùng căm ghét Đường Tình Uyển.
Vào lúc này những lời có thể chửi đều đem ra hết.
Không chỉ Đường Tình Uyển thấy xấu hổ mà người cũng thẹn không kém đó là Ngô Gia Bảo đang đứng trong đoàn người.
Biết được Trường Lạc không thích mình, còn trực tiếp nói rõ trước bao nhiêu người như này, cậu ta vừa buồn vừa giận. Không biết tâm tình tự lúc nào đã trở thành một mớ rối loạn.
Lòng kiêu ngạo và tự trọng từ trước đến nay triệt để bị người con gái đó ảnh hưởng đến. Cậu ta nhăn mặt, tâm trạng không vui đút tay vào túi quần mà quay ngoắt mặt bó đi.
Đường Tình Uyển không muốn chuốc thêm nhục vào mình nữa, chỉ đành mỉm cười gượng gạo, nói lời xin lỗi với Trường Lạc.
"Thanh Thanh, có lẽ là do mình đã hiểu lầm cậu, mình xin lỗi! Cậu có thể...bỏ qua cho mình được không? Phải rồi! Ở đây mình có chai sữa dâu này, cho cậu coi như là để đền tội nha! Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?".
Nhìn vào ánh mắt chân thành, tha thiết này của Đường Tình Uyển, nếu không phải biết rõ cô ta đã hắc hóa, đối với mình sinh ra lòng hận thù thì có lẽ bây giờ cô đã bị bộ dáng đáng thương này lừa rồi.
Tầm mắt Trường Lạc lúc này lại bất giác chú ý đến chai sữa dâu trên tay Đường Tình Uyển đang đia đến cho mình. Bất giác, cô lại có linh cảm không tốt trong chuyện này.
Ngay khi Trường Lạc còn chưa có nhận lấy thì một bàn tay khác đã giật lấy chai sữa dâu trong tay Đường Tình Uyển.
Người giật lấy nó là một nữ sinh dáng người cao ráo, hơi gầy, tóc vàng buộc bổng đuôi ngựa, khuôn mặt thon dài thanh tú ấy chính là một trong số nữ sinh căm ghét
Đường Tình Uyển hơn ai hết.
[ Kí chủ, đây là nữ thứ lót đường cho nữ chính trong truyện, cô ta tên Lương Đình Đình. Trong truyện nhiều lần bắt nạt nữ chính nên về sau bị nam chính cho đuổi thẳng cổ khỏi trường học ].
Hệ thống đứng ra nói một chút về Lương Đình Đình này.
Lương Đình Đình cầm chai sữa dâu trên tay, nét mặt huênh hoang, cằm hơi hếch lên, kiêu ngạo mà nói với Đường Tình Uyển.
" Đường Tình Uyển, cậu nghĩ cậu là ai mà dám đem loại sữa dâu rẻ tiền này cho nữ thần uống chứ! Đúng là vịt xấu xí mà cứ ngỡ mình là thiên nga! Thật là, cậu không biết xấu hổ là gì sao? ".
Lương Đình Đình hiếm khi được chửi thẳng mặt Đường Tình Uyển thế này. Nhưng một khi chửi thì phải chửi cho thật đã.
Trường Lạc cũng phải ở trong lòng nể phục Lương Đình Đình không câu nệ, để ý đến hình tượng này. Thích mắng sao thì mắng, người không thuận mắt liền tùy ý mắng chửi. Thật đúng là hợp tính cách với cô.
Chỉ là tính khí người này có hơi nóng nảy, lại kiêu căng, hóng hách, chẳng trách cuối cùng lại đắc tội với Ngô Gia Bảo để bị đuổi khỏi ngôi trường quý tộc này.
Đường Tình Uyển bị chửi mắng như vậy lại không hề tức giận, trái lại ánh mắt chỉ chăm chăm dán lên chai sữa dâu trên tay Lương Đình Đình. Trong nét mặt còn hơi hiện lên một tia sốt sắng, căng thẳng.
Tình cờ biểu hiện kì lạ này của cô ta lại thu vào tầm mắt Trường Lạc, khiến cho cô không thể không sinh ra nghi ngờ.
Chẳng lẽ Đường Tình Uyển đã giở trò gì đó vào chai sữa dâu kia?
Liễu Thu thấy ở đây lâu như vậy với loại người như Đường Tình Uyển chỉ thêm khó chịu, thế là lôi kéo Trường Lạc cùng mình rời đi.
Trước khi ra khỏi nhà ăn Trường Lạc còn khẽ ngoảnh đầu lại nhìn chỗ Đường Tình Uyển và Lương Đình Đình đang đứng một cái. Cũng không quan tâm nữa quay đầu lại cùng Liễu Thu trở về lớp.
Cũng không biết chai nước dâu kia Lương Đình Đình sẽ xử lý như thế nào?