Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 45: Thanh mai trúc mã là ma cà rồng (9)

Trong trường mấy ngày nay xảy ra một hiện tượng kì lạ. Có rất nhiều nữ sinh mất tích một cách thần bí.

Lúc đầu ban lãnh đạo nhà trường nhận được điện thoại của vô số các phụ huynh của đám nữ sinh mất tích đó. Thấy phụ huynh những người đó hỏi han xem bọn họ có đang ở trường không.

Nhà trường lúc đó còn tưởng rằng là mấy nữ sinh đó chơi bời hoặc giận dỗi gia đình nên mới bỏ nhà đi.

Nhưng đã hơn nửa tháng rồi, tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn. Con số nữ sinh mất tích một cách bí ẩn này đã nhiều hơn những gì họ tưởng tượng.

Mà vấn đề chính là, những nữ sinh đó biến mất không để lại một dấu vết. Còn là biến mất sau khi rời khỏi trường học.

Chuyện này thoáng chốc đã trở thành chủ đề nóng bàn tán của các bạn học sinh.

Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của nhà trường, lại nói chưa thể khẳng định là đám nữ sinh đó bị hãm hại hay chỉ là trò đùa gì.

Chính vì như thế, hiệu trưởng trường tạm thời chưa có báo cho phía cảnh sát. Cũng ra mặt trấn an phụ huynh của đám nữ sinh đó. Nói sẽ tra rõ và cho họ một lời giải thích.

Phải nói rằng bây giờ người áp lực nhất không ai khác chính là hiệu trưởng.

Đám nữ sinh đó giờ đang ở đâu bảo ông làm sao tìm ra đây!

" Thanh Thanh à! Cậu nghĩ sao về vụ nữ sinh trong trường mất tích vậy? ".

Giờ ra chơi, Liễu Thu ngồi túm lại cùng chỗ Trường Lạc mà đặt ra câu hỏi.

Trường Lạc thấy cô bạn này tò mò hiếu kì như vậy nhưng cô chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu một cái. Ánh mắt hơi chếch sang nam sinh đang nằm ngủ trên bàn bên cạnh.

Lại quay lên hướng đến chỗ Đường Tình Uyển ý tứ sâu xa.

Cô chính là từ miệng hệ thống biết được, vụ mất tích bí ẩn của những nữ sinh kia vậy mà có liên quan đến Đường Tình Uyển.

Có điều, cô vẫn còn thắc mắc chưa thể làm rõ được. Dù gì đi nữa thì Đường Tình Uyển cũng chỉ là một người bình thường, lại nói cô ta làm ra loại chuyện như vậy thì mục đích là gì?

Đường Tình Uyển lúc này ngồi tại chỗ nghe ngóng các bạn học trong lớp đều đang bàn luận sôi nổi về vụ việc có tính nghiêm trọng không hề nhẹ này, nhất thời cả người co rúm một chỗ, nét mặt tái mép còn có phần khẽ run. Chính là làm việc xấu bây giờ liền sợ hãi rồi.

Ngô Gia Bảo ngồi ngay cạnh cô ta liền phát giác ra biểu hiện khác lạ trên người Đường Tình Uyển.

Cậu ta khẽ nhướn mày, khoanh hai tay ra trước ngực mà quay sang nghiêm mặt hỏi.

" Cậu làm sao vậy? ".

Đường Tình Uyển tâm đang rất loạn, lại vì chột dạ mà giật phắt mình, hơi ngiêng mặt trả lời ấp úng.

"Kh. không không có gì. Chắc là do mình hơi mệt trong người thấy không được thoải mái ".

Nét mặt cô ta cười gượng cố gắng che giấu hòng lấp liếʍ hành vi xấu xa của mình. Chuyện như thế này tuyệt đối không thể để cho kẻ nào biết. Nếu không mọi nỗ lực của cô ta từ đầu đến giờ sẽ đổ sông đổ bể.

Ngô Gia Bảo thấy cô ta nói vậy cũng không có nggi ngờ gì. Chỉ nhắc nhở nhẹ.

" Không khỏe thì nên ở nhà nghỉ ngơi ".

" Ân! Mình biết rồi ". Đường Tình Uyển gật đầu đáp lại.

Lại như nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô ta không tự chủ được mà quay xuống liếc đến chỗ Trường Lạc. Ánh mắt cô ta nhìn Trường Lạc tối tăm, còn thoáng lóe lên một tia nguy hiểm.

Trường Lạc đang nhìn chăm chăm sang Doãn Đình Phong, lúc quay lên lại bắt gặp ánh mắt này của Đường Tình Uyển. Cô có thể cảm nhận được địch ý cùng sự căm ghét từ trong ánh mắt ấy.

Chỉ là Đường Tình Uyển che giấu cảm xúc rất giỏi. Trên miệng vẫn để lộ nụ cười giả trân lúc Trường Lạc nhìn đến cô ta. Trong đầu lại đang tìm cơ hội hãm hại Trường Lạc.

Ngô Gia Bảo theo ánh mắt Đường Tình Uyển cũng liếc xuống. Đúng lúc nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết, trong trẻo của Trường Lạc, nhịp tim thiếu niên vẫn không kìm được mà rung động. Vành tai cũng tự khắc ửng đỏ.

Trường Lạc vừa nhìn bên trái Đường Tình Uyển ngoài mặt tươi cười lại đang dùng ánh mắt thù ghét nhìn mình, quay sang phải lại thấy Ngô Gia Bảo nét mặt ngây dại, nhìn cô một cách đắm đuối.

Hai nam nữ chính này làm ơn có thể không chú ý đến cô có được không?

Trong đầu Trường Lạc bây giờ chỉ có một suy nghĩ.

Đường Tình Uyển có bệnh! Ngô Gia Bảo này cũng lây nhiễm theo luôn rồi! Đúng là người đời nói không sai, gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà!

Buổi tối, Trường Lạc theo thường lệ sẽ ra ngoài mua đồ ăn nhanh ăn. Thói quen này khiến cho Doãn Đình Phong không khỏi thắc mắc.

Rõ ràng bọn họ là ma cà rồng, sẽ không ăn đồ ăn của con người. Mà cho dù có ăn được thì anh cũng nhất quyết không động đến.

Đối với ma cà rồng để duy trì sự sống thì chỉ có uống máu mà thôi.

Nhưng tộc ma cà rồng của bọn họ cũng có thể coi là ăn chay nha! Không uống máu người mà thay vào đó thứ mà bọn họ uống chỉ là máu của các loài động vật mà thôi.

Vậy cho nên thế giới ma cà rồng mới tồn tại được mà không có xâm phạm đến lãnh địa của con người là như vậy.

Thế nhưng anh thật không hiểu, từ nhỏ cô đã coi như uống chung một bịch máu cùng anh, làm thế nào khi đến thế giới loài người lại đổi món rồi?

"Em đến đây lâu như vậy nên quên luôn việc ma cà rồng chúng ta chỉ uống máu thôi à? ".

Trường Lạc nghe Doãn Đình Phong ngồi ở một bên khoanh tay ra trước ngực trông cô ăn cơm mà nghi hoặc hỏi mình.Cô đặt tô cơm trên tay xuống, nhẹ giọng nói với anh.

Trường Lạc nghe Doãn Đình Phong ngồi ở một bên khoanh tay ra trước ngực trông cô ăn cơm mà nghi hoặc hỏi mình. Cô đặt tô cơm trên tay xuống, nhẹ giọng nói với anh.

"Cũng đâu phải không uống máu là không sống được đâu. Với lại, đồ ăn của loài người cũng rất ngon nha! ".

Nói vậy thôi chứ trong đầu cô nghĩ đúng chính là bảo cô đi uống máu động vật thà bảo cô nhai cỏ còn tốt hơn. Ngửi đến mùi máu tanh nồng đó thôi đã khiến cho cô muốn ói rồi! Làm gì có thể coi việc uống máu như ăn uống được chứ.

Dẫu sao thì cô cũng không phải nguyên chủ, không thể uống máu đâu!

Thấy anh còn đang tỏ ra không đồng tình mà chau mày nhìn đến mấy món ăn trên bàn của cô, Trường Lạc khẽ thở dài, lắc đầu. Đứng dậy cầm tô cơm đi đến trước mặt anh, đặt tô cơm lên tay anh mà khẽ giọng nói.

" Haizz, không tin thì anh ăn thử đi! ".

Doãn Đình Phong nhìn đến thức ăn của con người thì nhăn mặt, dùng tay đẩy khẽ tô cơm trở lại tay Trường Lạc ý muốn từ chối.

Trường Lạc thấy anh cự tuyệt như vậy, cô liền không nói nhiều lời, súc một thừa cơm trộn thịt sốt rang lên, trực tiếp đặt ở khóe môi anh. Cô còn dịu dàng mà làm ra động tác dỗ dành như dỗ trẻ.

"Aaa...". Trường Lạc hé miệng kêu a một cái, ý bảo anh mở miệng ra.

Doãn Đình Phong mới đầu còn tỏ ra ghét bỏ, nhưng nhìn lên gương mặt đáng yêu lại đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình. Cuối cùng vẫn là không nỡ từ chối, há miệng ra để cho cô tùy ý đút mình ăn.

" Thế nào? ". Trường Lạc vẻ mặt hí hửng, mỉm cười tỏa rạng hỏi cảm nghĩ của anh.

Doãn Đình Phong sau khi nuốt hết miếng cơm xuống, chính là nghĩ đồ ăn này cũng không tệ. Anh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng trả lời.

"Ừm! Cũng được".

Trường Lạc nghe anh nói vậy thì hơi bỉu môi. Rõ ràng anh chính là trong ngoài không đồng nhất. Đồ ăn vào miệng thấy ngon lại chỉ ở ngoài miệng nói một câu cũng tạm.

" Phải rồi, anh nghĩ sao về vụ việc mấy nữ sinh mất tích gần đây? ".

Trường Lạc đột nhiên nhớ ra chuyện này, nhân tiện dò hỏi xem anh biết được bao nhiêu chuyện.

Doãn Đình Phong nhìn đến khuôn mặt đang chờ đợi câu trả lời từ mình, anh cũng chẳng hề giấu giếm gì mà đem toàn bộ những gì mình biết được nói cho cô biết.

"Mấy ngày trước anh đã ra ngoài điều tra. Kết quả liền thu về tin tức. Trong thành phố này vậy mà tồn tại một tên nhà khoa học điên chuyên nghiên cứu về những chuyện phi khoa học. Chính là tên đó đã bắt đi đám nữ sinh. Hơn nữa, người giúp đỡ hắn thực hiện được điều này chính là Đường Tình Uyển ".

Trường Lạc nghe xong thì cả khuôn mặt sinh ra trầm tư. Chuyện này đúng là cô chưa có nghĩ đến. Sao thoáng chốc bộ truyện tiểu thuyết thanh xuân vườn trường ngọt ngào này lại thành kịch bản kinh dị, hắc ám rồi!

Nhưng rõ ràng ở trong cốt truyện gốc cũng không hề đề cập đến có cái nhà khoa học điên nào.Trường Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, trong đầu nghi ngờ hỏi hệ thống.

" Hệ thống, mi nói xem...chuyện này rốt cuộc là sao? ".

Hệ thống sau đó liền nhảy ra nói với cô về cái vụ này. Thanh âm có chút gượng gạo, ngượng ngùng.

[ Kí chủ, thật ra...đây là do lỗi từ hệ thống! Cái tên nhà khoa học điên đó tên là Dương Liễm, là một bug do lỗi virus xuất hiện làm chệch hướng đi của cốt truyện, mới có thay đổi một chút...).

" Thế này mà mi bảo là một chút hả! ". Trường Lạc nét mặt khó coi, khóe miệng khẽ giật nhẹ, ở trong đầu gằn từng câu từng chữ mà thốt ra.

Hệ thống nó cũng có hơi rén thật. Chỉ là đây cũng là nằm ngoài tầm kiểm soát của nó nha! Hệ thống xảy ra lỗi bug nó hoàn toàn vô tội không biết gì cả.

( Kí. kí chủ! Cô cứ bình tĩnh, tôi sẽ tìm cách khắc phục bug này. Có điều, hiện tại xem ra cô phải tự mình hành động thôi. Dù sao cái bug này cũng không ảnh hưởng nhiều đến nhiệm vụ ].

Trường Lạc cũng không tính sẽ làm khó hệ thống nó. Cô đành ở trong đầu thỏa hiệp với nó.

" Thôi được rồi! Chỉ là một cái bug virus thôi mà! Nữ chính hắc ám ta còn có thể đối phó được. Cứ cho là có một trăm tên Dương Liễm gì đó, tới đây! Bà đây chấp hết!

".

Hệ thống lần đầu thấy cô ngông cuồng đến mức độ này. Cái phong cách này nó có chút không quen.

[ Kí chủ, cô có vẻ khẩu khí cũng lớn thật! Tên Dương Liễm đó là kẻ điên điều chế ra nhiều loại thuốc kì lạ chết người, hơn nữa..hắn còn uống máu người nữa đó! Cô không sợ sao? ].

Hệ thống chỉ thấy Trường Lạc khẽ nhếch mép, giọng nói khinh khỉnh.

" Hừ! Mi quên là ta ở thế giới này cũng là người có dị năng sao? Ta là ma cà rồng đó! Tên đó có điên cỡ nào cũng chỉ là người thường mà thôi ".

Lời này của cô nghe rất có lí. Nhất thời khiến cho hệ thống nó cũng phải buông lời tán thưởng một câu.

[ Kí chủ, cô không ngờ còn thông minh hơn tôi tưởng! ].

"Ý ngươi là ta từ trước đến nay vẫn không thông minh sao! ".

Hệ thống: ".."

Ta đâu có ý đó chứ! Kí chủ nói vậy thật oan ức cho hệ thống như nó quá!

Ban đêm, Trường Lạc đã sớm lăn đùng ra giường đệm êm ấm trong phòng mà ngủ say giấc nồng.

Lúc này cô không hề biết cửa phòng mình đã bị người nào đó mở ra. Tiếng bước chân khẽ khàng của người đàn ông như không có lực mà bước tới cạnh giường cô.

Doãn Đình Phong nhìn người con gái đang ngủ ngon giấc trên giường. Bàn tay không tự chủ liền vươn ra vuốt nhẹ mái tóc dài óng mượt của cô gái nhỏ.

Anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt say đắm. Một hồi lâu mới thở ra hơi thở lạnh lẽo. Mở miệng nói với người đang ngủ.

" Thanh Thanh! Thật may mắn khi anh còn có thể được nhìn thấy em đời nay! Kiếp trước lúc nhìn thấy em dần tan biến, em có biết anh đã đau đớn cỡ nào không!...Cũng may, để có cơ hội hồi sinh trở lại kiếp nay, anh đã đánh đổi với một phù thủy trong tộc. Chỉ là...sự đánh đổi đó sẽ là anh không thể nào được ở bên em.

Nhưng cho dù có như vậy, anh cũng nhất định phải bảo vệ em ở kiếp này! Ngăn không cho em lại yêu tên Ngô Gia Bảo kia nữa. Sẽ không để em tan biến khỏi thế giới này! ".

Doãn Đình Phong dịu dàng đem những lời cất giấu bấy lâu nay mà nói ra. Chỉ lúc cô ngủ say như này anh mới dám nói ra nỗi lòng của mình.

Đời này cho dù cô có không thích anh, hay là anh không có được cô cũng chẳng sao. Chỉ cần anh có thể bảo vệ được cho cô một đời hạnh phúc, tránh xa hai kẻ đã khiến cho cô đau khổ ở kiếp trước. Như vậy là đủ rồi!

Diệp Thanh Thanh! Anh yêu em! Bất kể là kiếp trước hay kiếp nay. Bất kể là lúc trước hay sau khi trùng sinh cũng vẫn vậ..............