Hạ Vân biết cha đang nhìn cô, cũng biết mình để nửa người trần trụi như vậy rất mất lịch sự, nhưng cô thực sự rất sốt ruột. Có cái gì đó rơi xuống đang bò bò trên lưng cô, cảm giác ngứa ngáy làm toàn thân cô nổi da gà.
Hạ Minh Viễn cũng chỉ thất thần hai giây rồi kiểm tra phía sau lưng cô, sau đó đưa tay bắt một con sâu gì đó ra, thúc giục nói: "Nhanh mặc quần áo vào."
"Vâng..."
Hạ Vân tay run run, lung tung trùm chiếc áo thun của cha lên người.
Một chiếc áo rất bình thường của Hạ Minh Viễn, mặc lên người cô lại thành một chiếc váy. Hơn nữa, phần nách áo thực sự quá rộng, dễ bị lộ áσ ɭóŧ, cô chỉ có thể kẹp chặt hai tay.
"Xong... xong rồi ạ."
"Đi thôi."
Hai người vừa mới ra khỏi bụi cỏ thì một chiếc xe minibus chạy ngang qua. Mấy người trẻ tuổi trên xe thấy bộ dạng bọn họ quần áo không chỉnh tề liền nhịn không được mà huýt sáo. Xe bọn họ đi rất nhanh, loáng cái đã biến mất.
Hạ Vân nhìn cha đang cởi trần, lại nhìn nửa người trên của mình, không khỏi đỏ mặt.
Cha đi phía trước cũng không biết có biểu cảm gì, chỉ nghe ông thúc giục nói: "Nhanh lên."
Chắc cha cũng thấy xấu hổ, rõ ràng là hai cha con, lại bị người qua đường cho là đôi nam nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ...
Hai người lại lên đường. Hạ Vân rốt cuộc cũng không phát run nữa, nhưng cô lo lắng cha bị lạnh, liền dựa lên lưng ông che gió cho ông, cho dù hai bầu ngực lại lần nữa bị ép chặt lên lưng ông, Hạ Vân cũng không di chuyển.
Trời chiều bóng ngả về tây, chiếc xe máy chạy bon bon về nhà trên con đường màu ráng chiều.
Về đến nhà, đứa nhỏ đang khóc nháo muốn bú sữa, bà nội Hạ lấy thìa nhỏ đút cho nó mấy ngụm sữa ấm mà Hạ Vân trước đó dùng máy hút sữa hút sẵn ra đấy. Thế nhưng đứa nhỏ tất nhiên thích bú sữa từ ngực mẹ hơn, không thích dùng thìa, cho nên cho dù có sữa để ăn vẫn tủi thân khóc lóc.
Bà nội nhìn thấy bộ dạng chật vật của cả hai cha con thì không khỏi kinh ngạc:"Sao lại thế này? Rơi xuống nước à?"
Hạ Vân xấu hổ cười cười: "Con không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước."
"Lớn như vậy mà vẫn hấp tấp hệt lúc nhỏ." Bà nội tỏ ý ghét bỏ, lại nói: "Mau đi tắm rửa đi rồi cho đứa bé bú sữa đi."
Chờ khi Hạ Vân tắm xong ra ngoài thì Hạ Minh Viễn đã vào bếp nấu bữa tối, bà nội bế đứa nhỏ đưa Hạ Vân rồi cũng đứng dậy vào bếp hỗ trợ.
Hạ Vân bế đứa nhỏ vào phòng mình, nằm trên giường vừa cho đứa nhỏ bú sữa vừa lướt điện thoại, đặt mua mấy thứ trên mạng, vừa định bỏ điện thoại xuống liền nhìn đến nhìn thấy Trần Trọng Lễ chuyển cho cô một số tiền không nhỏ.
Phí chia tay sao?
Hạ Vân cười lạnh, quyết đoán nhận lấy số tiền này, sau đó thuận tay kéo tất cả các phương thức liên lạc của đối phương vào danh sách đen.
Lúc trước cô ở bên Trần Trọng Lễ cũng là bị vẻ ngoài cao to quyến rũ của hắn ta hấp dẫn, thậm chí còn nghĩ đến sau này sẽ bên hắn ta cả đời, ai ngờ cô vậy mà lại thành người thứ ba. Về điểm này, có thế nào Hạ Vân cũng không thể chấp nhận, cho nên cô quyết đoán vứt bỏ tên họ Trần kia không một chút lưu luyến.
Đứa nhỏ hết ăn xong rồi lại ngủ, trẻ nhỏ giai đoạn này hầu như mỗi ngày đều ngủ.
Hạ Vân nằm thêm một lúc rồi nhẹ nhàng rời giường. Cô cũng muốn vào phòng bếp để xem có giúp được gì không.
Mới vừa tới gần phòng bếp đã nghe thấy bà nội nói: "Con bé còn nhỏ vậy, về sau chắc chắn sẽ kết hôn lần nữa, nhưng có một đứa con rồi cũng không dễ gả."
Cha trầm mặc một lát mới mở miệng, giọng nói có chút lười nhác như đang ngậm thuốc lá, giọng điệu tuỳ tiện nói: "Vậy thì không gả, con có thể nuôi con bé được."
"Mày có thể nuôi nó cả đời được không."
"Sao không được."
"Mày cái thằng nhóc thúi này, giới thiệu cho mày nhiều phụ nữ như vậy, ai mày cũng thấy chướng mắt, mày cứ làm hòa thượng cả đời đi!"
Cha có chút bực bội, trầm giọng nói: "Mẹ, Vân Vân vừa trở về, mẹ đừng nói lung ta lung tung trước mặt con bé."
"Con thật là!"
Hạ Vân đứng im đó một lúc rồi lại xoay người về phòng mình.
Hóa mấy năm nay bà nội vẫn chưa từ bỏ việc sắp xếp đối tượng cho cha...