Hạ Vân không biết cha có nghe thấy lời cô nói hay không bởi ông trước sau vẫn trầm mặc không nói. Đạp chân ga làm bô xe nổ vang như đang gào thét cùng gió biển, bám theo những cơn gió thổi lên tận những tầng mây.
Tay cô ôm chặt lấy eo cha, luyến tiếc không buông, qua lớp áo có thể dễ dàng cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của ông, xúc cảm giống hệt năm đó.
Hồi xưa, Hạ Vân thích ngồi xe máy cha chở nhất, cũng ôm eo rồi dựa vào lưng cha như thế này. Lúc ấy, cô cũng không thấy làm vậy có chỗ nào không ổn, nhưng bây giờ, hai bầu ngực căng tròn đang dán lên lưng cha. Ngực cô vì sự xóc nảy khi ngồi trên xe mà liên tục lắc lư, bị đè đến biến dạng, hơn nữa ngực cô vốn nhiều sữa, vì tác động bên ngoài nên rất nhanh đã tuôn sữa ra làm ướt cả áo ngực.
Hạ Vân ngay lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội lùi người ra phía sau.
Có lẽ cha đã sớm nhận ra, chẳng qua sợ cô ngượng ngùng nên không nói ra mà thôi.
Hạ Vân xấu hổ không chịu được, đôi tay vòng qua eo cha lại không đành lòng buông xuống, nên cô từ ôm chặt chuyển sang nhẹ nhàng ôm hờ.
Xe máy đi trên con đường xi măng nhỏ hẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây chắn gió. Ánh chiều hoàng hôn từ phía tây rọi qua tán lá, từng giọt nắng rơi trên mặt đường, cũng rơi trên hai người bọn họ.
Đi qua cánh rừng trồng cây chắn gió là đến bến tàu. Bến tàu tuy nhỏ nhưng rất nhộn nhịp, phần lớn người dân địa phương đều đến đây mua hải sản.
Hạ Vân đi theo sau cha, thấy ông thành chơi ngồi xổm chọn tôm cua mà cô thích ăn nhất, sau đó lại nói chuyện phiếm với một ngư dân quen biết. Cảnh tượng như vậy xuất hiện từ năm này qua năm khác, ánh mắt cô lướt qua chân ông rồi lên đến vòng eo, xong lại nhìn lên ngực ông...
Sau đó, đột nhiên im lặng.
Vì sao thời gian ở chung càng lâu, hai người họ lại càng thấy gượng gạo?
Rõ ràng bọn họ là những người thân thiết nhất với nhau nhất trên đời.
Chợ hải sản đông nghịt người, khắp nơi tràn ngập mùi tanh của tôm cá. Hạ Minh Viễn đứng trước một quầy hàng thanh toán, xong xuôi liền chuẩn bị đi lên phía trước. Rốt cuộc Hạ Vân cũng lấy hết can đảm chạy lên nắm lấy tay ông.
Hạ Minh Viễn đứng lại một chút, nghiêng mặt nhìn Hạ Vân. Ánh mắt kia quá phức tạp đến nỗi Hạ Vân không dám ngẩng đầu.
Ông rời mắt, hơi dùng sức tránh khỏi tay Hạ Vân, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Vân bỗng thấy trong lòng buồn thấu, nỗi buồn dâng tràn tận trời xanh. Cô mở miệng gọi cha lại, nói: "Con qua bên kia xem thuyền đánh cá."
Hạ Minh Viễn gật đầu, nói: "Đừng lâu quá."
"Vâng."
Hạ Vân nói rồi liền xoay người chạy lẫn vào trong đám đông, bước chân vội vàng, cô gần như chạy trối chết.
Bên cạnh bến tàu nhỏ này là một bến tàu khác, rất nhiều thuyền đánh cá đậu ở đây. Khi còn nhỏ Hạ Vân cũng từng đến chợ hải sản, vẫn luôn muốn qua đây nhìn xem, còn ảo tưởng cha dong buồm dẫn cô ra biển bắt cá, vì trong mắt cô, cha cô không gì không làm được.
"A, bóng nhỏ, bóng của mình."
Tiếng la của một đứa bé làm Hạ Vân đứng ngay gần đó chú ý. Cô vội vàng tiến lên vài bước, nói: "Bạn nhỏ, mấy bậc thang này rất trơn, con đừng bước xuống."
"Bóng của con." Một cậu nhóc chừng ba, bốn tuổi chỉ xuống quả bóng nhựa đang dập dềnh trên mặt nước bên dưới những bậc thang.
Hạ Vân hỏi: "Cha mẹ con đâu?"
Trong mắt cậu nhóc chỉ có quả bóng của cậu, buồn rầu nói: "Bóng trôi đi mất rồi."
"Con ngoan ngoãn đứng chờ ở đây, dì xuống lấy giúp con."
Từ khi sinh con, tình mẫu tử của cô càng lúc càng to lớn, căn bản không thể chịu được khi thấy cậu nhóc khổ sở.
Hạ Vân chân đi xăng đan da, dưới gót xăng đan hơi nâng lên mấy phân. Cô cởi xăng đan, chân trần bước xuống, may là quả bóng dưới nước vẫn ở đấy chứ không trôi đi xa.
Nhưng Hạ Vân đã xem nhẹ độ trơn trượt của bậc thang. Lúc giẫm xuống bậc thang gần dưới cùng, cô trượt chân một cái, cả người cứ thế mà ngã xuống.
"A......"
Cô sợ hãi kêu thành tiếng.
"Vân Vân!"
Một giọng nam truyền đến.
Nước biển mát lạnh không tới ngực Hạ Vân, Hạ Vân theo bản năng bám người vào tay vịn bậc thang, không để mình tiếp tục ngã xuống.
Còn chưa hết hoảng sợ thì đã có người túm hai tay cô kéo lên bờ...
Hạ Vân ngẩng đầu, "C... Cha..."
Gương mặt điển trai của Hạ Minh Viễn trở nên vô cùng giận dữ. ông hung tợn nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: "Con đang làm gì?!"
"Con..."
Người đàn ông lại nói: "Nếu muốn chết thì đi đâu xa một chút rồi hẵng chết, vậy mới hữu dụng!"
Hạ Vân vội lắc đầu: "Con không định tìm cái chết, con chỉ muốn giúp đứa bé kia nhặt bóng thôi..."
Khi nãy Hạ Minh Viễn rất nhanh chóng vọt tới, bây giờ vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Nghe thấy con gái giải thích, trái tim vừa nhảy dựng lên khi nãy mới chầm chậm bình ổn lại.
Hạ Minh Viễn thở dài, khom lưng bế ngang đứa con gái đang ướt sũng người lên, trầm giọng trách mắng: "Suốt ngày gây chuyện."
Hạ Vân đỏ bừng cả cổ, cô cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, đã không nhặt được bóng còn bị ướt hết quần áo, cũng không biết định quay về thế nào!
Mọi người vây quanh đứng xem, Hạ Vân cảm thấy thật mất mặt, vội trốn vào ngực cha làm đà điểu.
Hạ Minh Viễn thấy dáng vẻ này của cô lại không nỡ mắng mỏ, chỉ có thể bế cô về bên xe máy. Hạ Vân bị ông thả xuống, liền nhìn thấy một túi hải sản to treo đằng trước xe máy, hiển nhiên đã mua rất nhiều.
"Đi lên trên kia rồi sẽ cho con thay quần áo." Hạ Minh Viễn nói, thúc giục cô lên xe.
Tuy trong lòng thấy nghi hoặc, nhưng Hạ Vân vẫn lết một thân ướt sũng leo lên xe máy ngồi.
Xe nổ máy ngược chiều gió biển mà đi, gió thổi làm Hạ Vân lạnh run cầm cập.
Khi đi đến chỗ rừng cây chắn gió, Hạ Minh Viễn đột nhiên dừng xe, động tác nhanh nhẹn mà cởi chiếc áo thun ông đang mặc ra đưa cho Hạ Vân, nói: "Con qua bên kia thay đồ đi."
Đằng trước áo Hạ Minh Viễn chỉ bị ướt một chút, ít nhất còn có thể chắn gió, Hạ Vân nhận lấy chiếc áo, lại nhìn về phía bụi cỏ cao bằng đầu người bên cạnh, lo lắng hỏi: "Có...Có rắn không ạ?"
Hạ Minh Viễn đang cởi trần bực bội hừ một tiếng, rút chìa khóa xe, nói: "Cha đi xuống với con, nhanh tay lên chút."
Hai cha con một trước một sau đi vào trong bụi cỏ.
Hạ Minh Viễn móc một bao thuốc lá ra từ túi quần, rút một điếu ngậm trong miệng, trước khi chờ Hạ Vân xong xuôi, ông xoay người đưa lưng về phía cô, ánh mắt nhìn ra xa xăm không biết nghĩ gì.
Đột nhiên phía sau Hạ Vân sợ hãi hét lên: "A!"
Người đàn ông theo bản năng quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
Hạ Vân vừa mới cởi ra áo ra, nửa người trên trần trụi, hai tay che trước ngực, khẩn trương nói: "Có, có sâu rơi vào lưng con!"
Hai bầu ngực của cô thật sự quá lớn, dùng tay che cũng không giấu được nhũ thịt trắng nõn lắc lư trong không trung theo sự chuyển động của cô.
Hạ Minh Viễn không kịp ngừng lại, một lần nữa nhìn thấy rất rõ hai bầu ngực của cô…