Chỉ Thiếu Chút Nữa Là Nói Ta Là Thần Tiên

Chương 11: Anh ấy đã trở lại

Tại sao các người chơi kỳ cựu lại tỏ ra yếu đuối như vậy?

"Ngươi có ở đó không?" Kỳ Thiên Hà đột nhiên hướng không trung hỏi.

Con vẹt không kiên nhẫn nói: “Ngươi có chuyện muốn nói.”

Kỳ Thiên Hà hỏi ra một vấn đề: "Ta biết rằng đường thẳng y=6x-k là tiếp tuyến của y=3x^2. Vậy k là gì?"

Con vẹt dùng chân sờ trán cậu để xác nhận cậu không bị sốt, rồi nhìn cậu với vẻ mặt như xem kẻ ngốc trả lời: “3.”

Kỳ Thiên Hà có chút tiếc nuối nói: "Ta còn tưởng rằng ta có bàn tay vàng kinh người."

Mọi người sẽ tự động trở nên nhược trí khi nhìn thấy cậu.

Con vẹt nhàm chán, rồi lần nữa biến mất.

Khi Kỳ Thiên Hà cúi đầu thiền định, hắn nhìn thấy vết dầu trên quần mình từ hôm qua, cảm giác mùi súp rau vẫn còn, liền đứng dậy quyết định đi tìm quần áo sạch để thay.

Trong tủ quần áo không có nhiều quần áo, nhưng điều tuyệt vời nhất là có đủ kiểu dáng, phù hợp các mùa đều có một bộ.

Đang muốn lấy ra một bộ, Kỳ Thiên Hà tay chợt cứng đờ giữa không trung, sau đó lấy hết quần áo ném lên giường, không tính nhãn hiệu, hắn còn lần lượt mặc thử.

Cuối cùng, cậu lại bắt đầu lục lọi trong phòng, dọn tủ thật hao phí thể lực, chẳng bao lâu sau cậu mệt đến ngồi trên giường thở hổn hển, vô tình liếc nhìn cái gối, con ngươi co rút lại, cậu xốc nó lên.

Phía dưới là một bức ảnh, trong đó Thẩm Thiền nở nụ cười ngượng ngùng, bức ảnh hơi cũ, hình như thường được người cầm trên tay, vuốt ve nhẹ nhàng.

Kỳ Thiên Hà xoa xoa thái dương, mọi thứ đột nhiên liền mạch.

Tên của người chơi đã được khắc sẵn trên cửa, kích cỡ quần áo trong phòng hoàn toàn vừa vặn với cậu, cứ như thể cậu đã từng sống ở đây.

Vì vậy, trong bản sao này, tất cả người chơi đều có những vai trò cụ thể để thực hiện.

Và người cậu cần vào vai phải là một người đàn ông giàu có, phải lòng Thẩm Thiền và tiêu tiền một cách xa hoa.

"Tôi đã làm gì vậy..."

Nhớ lại tất cả hành động ngày hôm qua, Kỳ Thiên Hà vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Nhân cơ hội, cậu lại đến phòng Phùng Quân, phong cách trang trí hoàn toàn khác, đơn giản và trang nhã, giấy dán tường màu xanh tràn đầy sức sống. Có rất nhiều sản phẩm thể thao ngoài trời được cất trong một góc, bàn bừa bộn, quần áo trong tủ bị vứt bừa bãi.

Nhìn từ góc độ trực quan thuần túy, chủ nhân của căn phòng là một người đam mê thể thao ngoài trời vô tư, lạc quan và vui vẻ.

Tuy nhiên, màn trình diễn ngày hôm qua của Phùng Quân hoàn toàn không phù hợp với tính cách này, anh ấy luôn lầm lì và có cảm giác hiện diện thấp.

“Khó trách hắn là người đầu tiên ch*t,” Kỳ Thiên Hà cau mày nói: “Nếu thật sự có thiết lập hình tượng, sự sụp đổ sẽ so với ta tưởng còn lợi hại hơn.”

Nhớ lại lời khen ngợi lúc sáng Thẩm Thiền nói, cậu chợt hiểu ra ý nghĩa sâu xa... Cậu hiện tại muốn tự khen mình, dũng cảm là chính mình có ý nghĩa gì? Nói thẳng ra, cậu rất liều lĩnh. .

Tiếp theo, Kỳ Thiên Hà lẻn vào phòng của mấy người chơi khác, quả nhiên trong phòng nào cũng tìm ra được một số manh mối, ví dụ như Mục Cường thực ra có một cái bảng vẽ trong phòng, qua vài bức tranh treo trên tường, có thể thấy họa sĩ là người thích phiêu lưu nhưng nội tâm lại bất đồng với vẻ bề ngoài.

Cái ch*t của Phùng Quân đã tác động không nhỏ đến Mục Cường, nhưng để khiến Mục Cường mất bình tĩnh, thậm chí la hét không phải là không có yếu tố diễn xuất và nhân cơ hội này phát tiết cảm xúc.

Xem ra trong tất cả mọi người chỉ có hai tên ngốc, một là Phùng Quân, một là cậu, bọn họ ngu ngốc lựa chọn đi bước nào tính bước đó.

"Phiền toái."

Kỳ Thiên Hà khôi phục phòng khách bị lục soát về trạng thái ban đầu, nếu tính cách lệch lạc là một trong những điều kiện ch*t, Phùng Quân ch*t thì rõ ràng người tiếp theo là ai không nói cũng biết.

Giờ mất bò mới lo làm chuồng thì chắc chắn đã quá muộn, khi Kỳ Thiên Hà đi xuống lầu, anh phát hiện đám người Cô Cốc vẫn đang dọn dẹp biệt thự ở tầng dưới, lúc này Mục Cường vừa từ bên ngoài trở về, đóng đinh mảnh gỗ tìm được vào bức tường để thay thế các cửa sổ kính bị vỡ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mục Cường ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Thiên Hà, không nói một lời về việc lại đi thăm dò vách đá.

Kỳ Thiên Hà lập tức hiểu rõ những người này đang âm mưu gì... chú trọng ổn định, hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ tối thiểu, thành công sống sót trong bảy ngày. Đối với việc điều tra danh tính của kẻ gϊếŧ người, có quá nhiều điều không chắc chắn trong quá trình này, có thể dễ dàng gây ra tình trạng tử vong.

Phát hiện bọn họ đã quyết định, Kỳ Thiên Hà đau đầu ngồi ở trên sô pha, sáng hôm qua Phùng Quân đã ch*t, đếm thời gian, có lẽ trước buổi tối cậu sẽ bị đưa đi.

Cảnh tượng này trong mắt những người khác là hoàn toàn khác.

Cô Cốc thầm nghĩ rằng cao thủ quả là cao thủ, thậm chí không thèm nhập vai theo hướng dẫn của phó bản. Ngay thời điểm Phùng Quân qua đời, tiếp theo sẽ đến lượt Kỳ Thiên Hà, nhưng khi nguy cơ ập đến, cậu vẫn bất động, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Trên thực tế, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tính cách của Phùng Quân trước và sau khi vào phó bản đều giống nhau, nên chắc chắn hắn ta không chú ý đến lời nhắc nhở của trò chơi. Tuy nhiên, không có ai đứng ra khuyên nhủ gì cả, thứ nhất là họ không quen thân lắm, với lại có Phùng Quân đứng ở phía trước, thì họ sẽ không phải là người ch*t đầu tiên, hơn nữa, không ai có thể đảm bảo rằng Phùng Quân không phải kẻ sát nhân, và liệu hắn ta có nhận được thêm nhiệm vụ hay không.

"Chậc." Lúc này, Kỳ Thiên Hà đang ngồi trên sô pha đột nhiên thở dài, vốn là một âm thanh nhỏ nhưng khi lọt vào tai người chơi đang quan sát cậu lại giống như tiếng trống buổi tối và tiếng chuông vào buổi sáng.

Không để ý tới những người chơi khác, Kỳ Thiên Hà đang suy nghĩ làm sao thoát khỏi bế tắc, lông mày bất giác nhíu lại.

Thẩm Thiền đi đến bên cạnh Cô Cốc, nhỏ giọng nói: “Lão đại, ngài ấy đây là không kiên nhẫn chờ đợi sao?”

Cô Cốc gật đầu: "Có lẽ vậy."

Cử chỉ này hẳn là một lời tuyên bố thầm lặng: Kẻ sát nhân yếu đuối, hãy đứng dậy và ra tay đi, đừng lãng phí thời gian của ta.

"Thật ra..." Hạ Mạnh Lâm ngày đầu tiên đắc tội Kỳ Thiên Hà, chủ động đưa ra đề nghị để xoa dịu quan hệ, đi tới trước mặt cậu, dùng giọng điệu gợi ý nói: "Cậu có thể tiếp tục chờ ở trên lầu."

Bây giờ là ban ngày, mọi người đều tập trung lại, không giống như Phùng Quân chỉ có một mình, về cơ bản rất khó để chờ đợi kẻ sát nhân.

Hơn nữa, nếu cậu ở một mình trong phòng, nếu bị tấn công, cậu có thể xóa tan sự nghi ngờ của những người còn lại và đảm bảo rằng kẻ sát nhân không có trong số họ.

Hãy suy nghĩ mà xem, đây thực sự là một giải pháp tốt để tiện cả đôi đường!

... Kỳ Thiên Hà thật sâu nhìn hắn, nhìn hắn, ngươi xem, đây là thế giới trò chơi, bản chất con người là tàn nhẫn, hơn nữa là người đã vi phạm quy tắc của cái ch*t, cậu trực tiếp bị dặn phải tránh xa ra để tránh làm hại những người vô tội.