"Không tức giận." Kỳ Thiên Hà thản nhiên nói: "Tâm trạng của ngươi không tốt, tối nay tới phòng ta."
Mục Cường lo lắng: "...Làm sao bây giờ?"
“Ta sẽ giúp ngươi tư vấn tâm lý trước khi đi ngủ.”
Mục Cường trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí còn nghĩ tới sở thích của Kỳ Thiên Hà, bởi vì thân hình đẹp đẽ nên trước giờ hắn cũng không phải chưa từng gặp phải chuyện đồng tính luyến ái. Sau đó hắn cảm thấy rằng nếu hắn có thể ôm lấy chiếc đùi này, hắn có thể thành lập tổ đội ở phó bản tiếp theo. Có thể ở bên những người chơi trở lại, hắn có thể sống sót khi mức độ khó cá nhân tăng lên.
Vậy thì phải trả cái giá gì đi chăng nữa cũng là xứng đáng.
"Được." Mục Cường rốt cuộc trịnh trọng gật đầu.
Kỳ Thiên Hà suy nghĩ một chút, sau đó nhìn những người khác: "Các ngươi cũng có thể tới, nhớ thu xếp thời gian."
Giọng điệu của anh không hề có chút không đứng đắn nào, nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Mục Cường chợt giật mình, chẳng lẽ là hiểu lầm?
Trong im lặng, Thẩm Thiền trầm giọng xác nhận: “Cậu... thật sự chuẩn bị giúp chúng ta khai thông sao?”
"Đương nhiên," Kỳ Thiên Hà gật đầu: "Trò chơi nhắc nhở chúng ta là một nhóm. Trong nhóm của ta, không bao giờ cho phép tinh thần xuất hiện bất thường."
Đây là điều mà một bác sĩ tâm thần nhấn mạnh.
Buổi tối, Kỳ Thiên Hà bắt đầu tiến hành dạy kèm từng người theo đúng kế hoạch, thôi miên nhẹ khiến người chơi bớt căng thẳng rất nhiều.
Sau khi tư vấn tâm lý cho người chơi cuối cùng, Kỳ Thiên Hà nằm trên giường mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Điều gì đó không đúng."
Con vẹt hiếm khi nói chuyện với cậu ta và nó "ồ" một cách chiếu lệ.
Kỳ Thiên Hà hơi nheo mắt: "Thẩm Thiền cùng Cô Cốc đều là cao thủ, trong người nhất định có đạo cụ. Tại sao ban ngày lại đứng ngoài toilet?"
Con vẹt tập trung vào chiếc chăn bông bị đá sang một bên, giơ lên rồi lại
hạ xuống, cố gắng kiềm chế ý muốn xúc động nhất thời của mình, hừ lạnh một tiếng: "Đạo cụ là vật phẩm hiếm có, trong tình huống bình thường, người chơi không muốn sử dụng."
Kỳ Thiên Hà cũng nghĩ đến điểm này, tại chỗ không có tiếp tục nghi ngờ.
"Nỗi sợ hãi trong biểu hiện của họ hơi có vẻ là diễn kịch."
Đây chính là điều khiến Kỳ Thiên Hà băn khoăn nhất, từ biểu hiện của những người chơi này dường không có chút kinh nghiệm nào, cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điểm chí mạng nào đó.
·
Bóng tối lặng lẽ buông xuống.
Âm thanh phát ra giống như một con côn trùng nhỏ chui vào tai, Mục Cường rất nhạy bén nắm bắt nguồn phát ra âm thanh, không biết lúc nào một mảnh giấy được nhét qua khe cửa. Hắn ta do dự một chút, sau đó bước tới, nghiêng người nhặt lên rồi lật lại - đó là một bức phác họa sống động, trong đó Phùng Quân yếu ớt gục đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
"Ah!"
Một tiếng hét xuyên qua bóng tối.
Bức tranh này rất chân thực, như thể những người trong tranh sẽ bước ra trong khoảnh khắc tiếp theo.
Mục Cường một lần nữa nhớ lại cảnh mình đạp cửa, từ bản phác thảo, hắn có thể tưởng tượng được khi cổ Phùng Quân bị đâm đau đớn đến mức nào.
Những cảm xúc tiêu cực đan xen khiến hắn muốn mở cửa một lát để xem có bắt được người bước vào hay không, cho đến khi móng tay nhéo vào thịt đến chảy máu, hắn mới ngừng được cái xúc động này.
Sáu giờ rưỡi sáng.
Bầu trời vừa trắng xóa, Kỳ Thiên Hà là người mở cửa đầu tiên.
Mục Cường đi ra sau cùng, sắc mặt tái nhợt.
Kỳ Thiên Hà đứng ở cầu thang, chờ mọi người tới, trầm giọng nói: "Đây là một thủ đoạn tâm lý, hung thủ đứng sau muốn đánh bại phòng ngự tâm lý của chúng ta từng người một."
Cô Cốc lo lắng liếc nhìn Mục Cường: "Nhưng có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của con người."
Ai đều đôi khi mất kiểm soát cảm xúc của mình.
Kỳ Thiên Hà: “Ta đã nghĩ biện pháp đối phó, Mục Cường hiện tại là mục tiêu chính của hung thủ, sau này hắn ra tay một lần, ta sẽ tiến hành tư vấn tâm lý một lần. Nếu cần, ta sẽ trực tiếp tiến hành thôi miên trung cấp để tăng cường khát vọng sống của anh ta"
Ở một bên, Mục Cường trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Kẻ sát nhân phía trước vừa đả kích mình, phía sau Kỳ Thiên Hà tiến hành tư vấn tâm lí, kẻ sát nhân tiếp tục tấn công và Kỳ Thiên Hà giải cứu không gián đoạn nhau.
Sống và chết, sống và chết, mãi mãi treo chung một chỗ.
Nghĩ đến đây, đôi môi tái nhợt của Mục Cường mấp máy: “Không cần phiền phức.”
"Không thành vấn đề." Kỳ Thiên Hà khích lệ nhìn hắn: "Ta ở đây, tâm lý phòng tuyến của ngươi cũng sẽ ổn định."
Cho dù thế giới tâm linh có bị vỡ tan thành từng mảnh, cậu cũng có thể ghép nó lại cho.
Mục Cường: "..."
Thế giới này không đáng giá.
Dấu vết cuối cùng của ham muốn sống sót trong mắt Mục Cường đã bị xóa sạch, nhưng tinh thần của anh vẫn thăng hoa... Đó là trạng thái sống cao nhất, vô dục vô cầu.
Khi cho mọi người xem bản phác thảo nhận được tối qua, Mục Cường lại nhìn thấy cảnh thi thể, tâm trạng không có một tia gợn sóng.
Hà Mạnh Lâm liếc nhìn một cái, nói: "Thật ra cũng không tệ, ngươi kêu cái gì?"
Là một người chơi, hắn đã chứng kiến qua
rất nhiều xác chết.
Sắc mặt Mục Cường lạnh lùng: “Việc này ngươi không cần lo lắng.”
Kỳ Thiên Hà khẽ cau mày, cậu nhớ tới lúc mới vào phó bản quan hệ giữa hai người không tệ.
Bữa sáng vẫn là Thẩm Thiền chuẩn bị, chỉ là món canh rau hái trái cây đơn giản, nói thật có chút khó nuốt. Nhưng bây giờ có thứ để lót dạ đã là rất tốt rồi, không ai đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Trong bữa ăn, Kỳ Thiên Hà vừa trò chuyện vừa kể một câu chuyện ngắn về việc trị liệu tâm lí để làm dịu tâm trạng.
Thẩm Thiền nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, không khỏi nói: “Ngươi thật lợi hại.”
Kỳ Thiên Hà bối rối, không biết nó mạnh đến mức nào.
Thẩm Thiền thì thầm: “Chỉ có ngươi mới có thể dũng cảm là chính mình, không chút đắn đo mà tư vấn tâm lý cho mọi người.”
Mục Cường im lặng một lát rồi đồng ý: “Đúng vậy.”
Không hổ là người chơi trở lại.
Những ánh mắt ngưỡng mộ này không hề có chút ướŧ áŧ, như thể họ đang đối mặt với một người rất lợi hại.
Không để ý tới cảnh tượng này, Kỳ Thiên Hà vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, ăn xong bữa ăn, Thẩm Thiền đi dọn dẹp bát đĩa, mà Cô Cốc chủ động sắp xếp lại những mảnh thủy tinh còn sót lại trên mặt đất.
Mục Cường cùng Hà Mạnh Lâm trong thời gian ngắn lại xảy ra mâu thuẫn vì một chuyện nhỏ, thấy không có người để ý tới mình, Kỳ Thiên Hà kịp thời lên lầu về phòng, cửa vừa đóng lại, nụ cười dần dần nhạt đi, cậu trầm tư suy nghĩ về những gì cậu đã bỏ qua.