Khúc Dung biết gì nói nấy, ừ một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: "Anh trai anh thích đàn ông."
Kiều Xuyên Bách mở to mắt.
Khúc Dung lại tiết lộ một tin tức dữ dội: "Người anh ấy thích là anh Tống. Anh Tống cũng thích anh trai anh? Nhưng không chắc chắn lắm, dù sao bây giờ họ cũng không ở cùng một chỗ. Cụ thể hơn nữa thì em không biết."
Biểu cảm của Kiều Xuyên Bách rạn nứt: "Thật, thật sao?"
Khúc Dung: "Thật."
"Chết tiệt..."
"Đừng nói tục."
Kiều Xuyên Bách nuốt lại lời chửi thề vào cổ họng.
Nhưng Kiều Xuyên Bách vẫn không nhịn được, hét lên: "Vậy nên nhà họ Kiều của chúng ta có hai người cong? Vậy còn bố tôi thì sao? Cha tôi sẽ không lừa hôn chứ?"
Mặt Khúc Dung đen sì lại.
"Nếu anh muốn đi bộ cho đàng hoàng, thì đừng nói những lời như vậy. Cẩn thận bị đánh gãy chân."
Kiều Xuyên Bách im lặng.
Suốt quãng đường sau đó, Kiều Xuyên Bách không nói thêm lời nào, Khúc Dung tranh thủ liếc nhìn Kiều Xuyên Bách, cả người anh ngẩn ngơ dựa vào ghế, dường như đang hoài nghi cuộc đời này.
Khúc Dung cũng có thể hiểu được.
Thực ra, khi cậu mới quen Kiều Xuyên Bách, cậu đã gặp Kiều Xuyên Tùng, tức là anh trai của Kiều Xuyên Bách, cả người rất nghiêm túc, không tùy tiện cười, còn đang độc thân. Khi còn học đại học, Kiều Xuyên Bách vô cùng kiên định, cho rằng anh trai mình chính là số phận cô đơn lẻ bóng một mình. Không thích ai.
Sau đó, vào năm thứ ba đại học, Kiều Xuyên Bách mập mờ muốn nói với cậu một chuyện, anh đã nhìn thấy anh trai mình hôn lén Tống Trị khi đang ngủ.
Kiều Xuyên Bách thời gian đó ngủ không ngon. Nhưng hai người họ vẫn không thể ở bên nhau. Dường như liên quan đến gia đình Tống Trị, nhưng cụ thể tình hình thế nào thì Khúc Dung cũng không rõ lắm.
Mãi cho đến khi về nhà, Khúc Dung dừng xe, Kiều Xuyên Bách mới như bừng tỉnh, nhưng anh cũng không xuống xe, mà nhìn sang KKhúc Dung bên cạnh đang tháo dây an toàn.
"Trước khi mất trí nhớ, mẹ tôi có thường xuyên nói với tôi rằng hãy ly hôn với cậu không?" Kiều Xuyên Bách thấp giọng mở miệng.
Khúc Dung cũng nhìn về phía Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách né tránh ánh mắt của cậu, còn mang theo một tia áy náy. Khúc Dung lòng mềm nhũn: "Thỉnh thoảng có nói với anh, nhưng không nói trước mặt em, bà ấy muốn anh ly hôn với em, nhưng dù sao chúng ta cũng đã ở cùng một chỗ, không đến mức khiến chúng ta vì chuyện đó mà cãi nhau. Tuy nhiên, sau này em cũng không quan tâm tới nữa, tư tưởng của thế hệ mẹ anh sẽ không vì đồng tính luyến ái hợp pháp mà có thể chấp nhận việc anh ở bên cạnh đàn ông. Hơn nữa, anh như vậy, anh trai anh cũng vậy. Em nghe cha anh nói, trước đây mẹ anh rất muốn ôm cháu trai hoặc cháu gái. Rất đáng tiếc, cả hai chúng ta đều không thể sinh."
Kiều Xuyên Bách trầm tư một giây, nghiến răng: "Giá như tôi có thể sinh thì tốt biết bao."
Khúc Dung bị dọa sợ: "..."
Không đến mức đó! Thật sự không đến mức đó!
"Đừng nghĩ nữa, chúng ta đã kết hôn rồi. Thực ra mẹ anh đã hơn một năm không nhắc đến chuyện này. Có lẽ lần này cũng là vì thấy anh mất trí nhớ nên lại có ý định đó thôi. Mặc dù không biết anh đã nói gì với mẹ, nhưng em cảm thấy sau lần này bà ấy sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."
Kiều Xuyên Bách im lặng, "Cậu đang an ủi tôi à?"
Khúc Dung cười cười, "Nếu Kiều Xuyên Bách 26 tuổi ở đây, em còn chẳng thèm an ủi đâu. Em trai Bách bé nhỏ mới đáng để em an ủi."
Kiều Xuyên Bách nghiêng đầu, rất không tự nhiên.
Vợ trên danh nghĩa của anh thực sự có thể nói những lời ngọt ngào một cách thuận miệng như vậy.
Khúc Dung cũng không giục Kiều Xuyên Bách xuống xe, mà để anh bình tĩnh lại một lúc. Sau vài phút, Kiều Xuyên Bách bình tĩnh lại, anh lại quay sang nhìn Khúc Dung, mặt mày đanh lại: "Vì chuyện tôi và anh trai đều cong, nên mẹ tôi mới bắt nạt cậu, sao cậu không phản kháng? Khúc Dung, cậu là người vô tội!"
Khúc Dung: ?
Cuối cùng cũng gọi tên anh, nhưng nội dung nói ra lại kỳ quặc.
"Mẹ anh không bắt nạt em. Kiều Xuyên Bách, lúc anh 16 tuổi có phải đặc biệt thích xem phim máu chóa không?"
Kiều Xuyên Bách dùng tay che trán, nhắm mắt, giọng điệu cũng thấp thỏm lên xuống, "Đừng cố chấp. Sau này tôi sẽ ở đây. Mặc dù tôi không thể cho cậu thứ gì khác, nhưng sẽ không để mẹ tôi bắt nạt cậu."
Khúc Dung: "..."
Kiều Xuyên Bách còn không biết xấu hổ ngại đỏ tai.
"Anh muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi. Về nhà nấu cơm thôi."
Nỗi buồn mà Kiều Xuyên Bách đã chuẩn bị trước đó tan biến trong nháy mắt.
Kiều Xuyên Bách mặc tạp dề vào bếp, vẫn đang nghĩ, anh đường đường là một tổng tài, tại sao còn phải đi nấu cơm? Không thể thuê một dì giúp việc sao? Kiều Xuyên Bách vừa định ra ngoài nói với Khúc Dung, thì Khúc Dung lại lấy một củ khoai tây từ tủ lạnh đi đến, rửa khoai tây dưới vòi nước, lúc mở miệng giọng điệu mang theo chút nũng nịu: "Còn muốn ăn khoai tây xào chua cay. Em trai Bách bé nhỏ, món đó anh làm ngon lắm."
Tai Kiều Xuyên Bách mềm nhũn, đắc ý nói: "Tôi làm gì cũng có thiên phú."
Mắt Khúc Dung cong lên, cũng không phản bác Kiều Xuyên Bách. Nhưng Kiều Xuyên Bách nhìn thấy Khúc Dung lại sắp cắt khoai tây, nhớ đến vài ngày trước những lát khoai tây dày mỏng không đều của Khúc Dung, vội vàng ngăn cản: "Cậu vụng về quá, để tôi làm."