Khúc Dung khựng lại, cậu nhẹ nhàng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Kiều Xuyên Bách một cách nghiêm túc.
Kiều Xuyên Bách cũng rất khó chịu, thấp giọng nói: "Dù sao cậu cũng không cần phải khó chịu. Chồng cậu rất thích cậu."
Khúc Dung khẽ cười, mãi sau mới nói: "Vậy anh là chồng nhỏ của em? Chồng nhỏ không thích em sao?"
Kiều Xuyên Bách: "..."
Lần này tai Kiều Xuyên Bách lại đỏ bừng lên, đang muốn ngẩng đầu phản bác. Khúc Dung đột nhiên cúi người ôm lấy anh.
Kiều Xuyên Bách cứng đờ không dám động, hai tay cũng không biết nên để đâu. Khúc Dung nhẹ nhàng gác đầu lên vai anh, lúc mở miệng, hơi thở cũng phả vào tai anh: "Kiều Xuyên Bách, em hơi sợ. Khi Từ Phu nói với em, em nói với cậu ấy rằng em tin anh, anh sẽ không bao giờ làm vậy. Nhưng em không rõ Kiều Xuyên Bách 16 tuổi có nghe lời mẹ anh hay không."
Kiều Xuyên Bách cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Dung yếu đuối như vậy.
Nhưng chính nhân quân tử Kiều Xuyên Bách chỉ dám nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Khúc Dung: "Việc này không liên quan đến nghe lời hay không. Bà ấy bảo tôi ly hôn và đi tiếp xúc với một cô gái. Tôi đã cong thành vầy rồi, nếu tiếp xúc thì ít nhất cũng phải tiếp xúc với đàn ông chứ. Làm sao có thể tìm con gái? Nếu thực sự tiếp xúc với đàn ông, thì tôi thực sự chỉ có thể chấp nhận ở bên cạnh cậu thôi. Có thể là, trong lòng tôi đã sớm nhận định cậu là người vợ trên danh nghĩa của tôi rồi. Nếu bây giờ lại có thêm một người đàn ông nào đến, bảo tôi đi xem mắt với một người đàn ông đó, nghĩ đến thôi da đầu tôi đã tê dại. Tôi là thẳng... không phải cong!"
Kiều Xuyên Bách không muốn giả vờ.
Khúc Dung khẽ cười, ôm Kiều Xuyên Bách không chịu buông tay.
"Vậy để em ôm thêm một lúc nữa, anh đặt tay lên lưng em đi."
Tim Kiều Xuyên Bách đập thình thịch, miệng tàn nhẫn từ chối: "Không được. Bây giờ tôi chưa thành niên. Không thể làm chuyện quá giới hạn!"
Khúc Dung: "..."
Được rồi.
Chồng nhỏ ngây thơ chưa thành niên của cậu.
Kiều Xuyên Bách không dám động đậy, nhưng trong lòng anh là một đại mỹ nhân. Đúng vậy, lời nói của mẹ khiến anh chợt nhận ra, anh cũng không hoàn toàn trái ngược với bản thân ở thời trung học, ít nhất là đã cưới một đại mỹ nhân về nhà.
Vì vậy, mặc dù hiện tại anh chỉ có ký ức 16 tuổi, nhưng cơ thể anh đã 26 tuổi. Theo lời anh Tống, cơ thể anh đã trưởng thành. Khúc Dung chỉ cử động nhẹ hai lần, Kiều Xuyên Bách đã lập tức đứng dậy.
Kiều Xuyên Bách lập tức đẩy Khúc Dung ra, đầu ngoảnh sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khúc Dung cũng đỏ mặt, liếc nhìn phần dưới của Kiều Xuyên Bách, nhỏ giọng nói: "Hay là để em giải quyết cho anh một chút?"
"Khúc tiên sinh, xin đừng nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ."
Khúc Dung: "..."
"Vậy anh tự giải quyết? Cứ như vậy tối lại chảy máu cam nữa đó."
"Khúc tiên sinh, vừa rồi ai mới là người an ủi ngài?" Kiều Xuyên Bách nghiến răng nghiến lợi.
Khúc Dung cười một tiếng, khởi động xe: "Vậy anh bình tĩnh một chút. Ăn gì chưa?"
Kiều Xuyên Bách cực kỳ không tự nhiên nói: "Chưa. Cãi nhau, mẹ đuổi tôi đi."
Khúc Dung chớp mắt, rất tốt. Chồng nhỏ chưa thành niên của cậu không bao giờ làm cậu thất vọng.
Ngay sau đó, Kiều Xuyên Bách lại không tự nhiên mở miệng nói: "Cậu không livestream nữa à?"
Khúc Dung khựng lại, lại cười một tiếng: "Anh sắp ly hôn với em rồi, em còn tâm trạng livestream à."
Kiều Xuyên Bách ngoài ý muốn nhận được bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy hơi ngọt ngào.
…
Kiều Xuyên Bách nhìn khung cảnh xa lạ mà quen thuộc ngoài cửa sổ, sau khi chờ đợi sự nóng nảy trong lòng lắng xuống, anh lại hỏi: "Thư ký Vương là người của mẹ tôi?"
Khúc Dung nói: "Không phải. Khi chúng ta mới tốt nghiệp, anh thành lập công ty. Thư ký Vương học chuyên ngành thư ký, thêm vào đó mẹ cô ấy là bạn thân với mẹ anh, nên giới thiệu thư ký Vương đến làm việc, chỉ đơn giản là giới thiệu một công việc."
"Nhưng anh đẹp trai, cao ráo, còn tự mình khởi nghiệp. Thư ký Vương khá ưng ý anh. Tuy nhiên, ngày đầu tiên đi làm, cô ấy đã biết anh có bạn trai và sắp kết hôn. Do đó, cô ấy đã từ bỏ ý định với anh. Mẹ anh có đề cập đến thư ký Vương, nhưng có thể là vì bên cạnh anh thực sự không có nhiều bạn bè là phụ nữ."
Kiều Xuyên Bách mới biết bên trong còn có chuyện này. Tuy nhiên, anh quả nhiên rất có nguyên tắc, tuân thủ nguyên tắc "không bao giờ kết bạn với phụ nữ" cho đến nay.
Kiều Xuyên Bách hơi đắc ý.
Khúc Dung liếc nhìn Kiều Xuyên Bách đang chờ đèn xanh, rất im lặng: "Chỉ cần anh có một người bạn là phụ nữ, mẹ anh sẽ không nghĩ rằng anh cong là do tiếp xúc nhiều với đàn ông. Mẹ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để anh trai anh tiếp xúc với con gái. Bây giờ anh còn kiêu ngạo ư?"
Kiều Xuyên Bách trong nháy mắt bị đả kích, mặt lộ vẻ lo lắng: "Vậy mà hôn qua tôi còn khen cô ấy trước mặt cậu."
Khúc Dung cũng nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của Kiều Xuyên Bách, buồn cười nói: "Khen thì khen, cô ấy là một cô gái rất tốt. Tôi không phải cái gì cũng ghen tuông đâu, cũng không thích tham sống."
Kiều Xuyên Bách cảm thấy Khúc Dung có ý riêng, nhưng anh không có bằng chứng.
"Vậy anh trai tôi thì sao? Mặc dù anh trai tôi không ở đây, nhưng mẹ tôi đã mắng anh trai tôi. Anh trai tôi có phải....."