Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết

Chương 18: Trường cấp ba Văn Nhã

Đào Hân thấy cô trầm ngâm nhìn cuốn nhật ký thì cũng thò đầu lại gần, nhanh chóng đọc xong nội dung bên trong rồi cau mày nói: “Có vẻ cô gái này hơi tự ti, nhạy cảm. Chắc chắn là người thân đối xử không tốt với cô ấy.”

Thời Kim Lam gật đầu, từ quyển nhật ký có thể thấy mối quan hệ của XX và Nhạc Yểu Yểu rất thân thiết, khả năng cao là người thân, có thể là bố hoặc mẹ.

Nhạc Yểu Yểu có thể cảm thấy vui vẻ hoặc buồn tủi chỉ vì những việc rất nhỏ. Hành động chuyển vào ký túc xá ở của cô ta dường như là để trốn thoát khỏi nơi khiến cô ta không thoải mái. Chỉ vì bạn cùng phòng không cô lập mình mà cô ta đã vui vẻ, chứng tỏ cô ta không thường được yêu thương nên nội tâm yếu đuối dễ hài lòng.

Khả năng cao là gia đình đã đặt rất nhiều áp lực lên vai cô ta, cho nên cô ta mới viết rằng mình chìm trong bùn lầy ở trang tiêu đề.

“Hơn nữa, trông cô ấy có vẻ dễ bị lừa.” Đào Hân lại nói.

Thời Kim Lam nhướn mày, “Dễ bị lừa?”

Đào Hân chỉ cụm từ “cậu ấy” đã xuất hiện nhiều lần trong nhật ký, nói: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, vừa là gia sư tại nhà, vừa vô tình gặp gỡ ở thư viện. Thế sao trước khi bắt đầu học thêm, cô ấy không gặp chàng trai này ở thư viện?”

“Với cả, cô đã thấy học sinh cấp ba làm gia sư bao giờ chưa? Tôi thấy không hợp lý cho lắm.”

Thời Kim Lam nhướn mày, đúng là cô đã thấy rồi thật, hơn nữa còn là học sinh lớp 11 dạy học sinh lớp 12. À, bây giờ thành học sinh lớp 12 dạy học sinh lớp 12 rồi.

Nhưng cô không phản bác Đào Hân mà hỏi một câu không liên quan, “Vậy “cậu ấy” này có ở lại không?”

Đào Hân không hiểu, nhìn cô.

Thời Kim Lam nói: “Quên nói cô mất, chủ nhân của quyển nhật ký này là ma nữ mà cô gặp đêm qua.”

Đào Hân: “...”

Cô ta thở hổn hển, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Sao... Sao cô biết?”

“Đêm qua tôi hỏi cô ta.”

Thời Kim Lam đóng cuốn nhật ký lại, không hề hay biết lời mình nói đáng kinh ngạc cỡ nào.

Đào Hân: “...”

Thời Kim Lam lại bảo: “Nhân vật “cậu ấy” xuất hiện rất nhiều lần trong nhật ký, hẳn là một nhân vật quan trọng, cần phải để mắt tới.”

“Bí mật của dì quản lí ký túc” có liên quan tới phòng ký túc số 404. Nhạc Yểu Yểu lại từng sống ở căn phòng này trước khi chết. Vì vậy đương nhiên nhân vật quan trọng trong cuốn nhật ký của cô ta như “cậu ấy” sẽ có dính dáng tới nhiệm vụ.

Chân Đào Hân mềm nhũn.

Trong màn chơi của trò chơi này, NPC dì quản lí ký túc xá có thể gϊếŧ người, vậy bạn trai của ma nữ... Chẳng phải chính là ma nam à?

Ngay lúc này, âm thanh thông báo leng keng giống đêm qua của hệ thống vang lên.

Vài giây sau, có một giọng nói trẻ con trong trẻo cười hì hì nói: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, tối qua ngủ ngon chứ?”

Âm thanh non nớt ấy chẳng khác gì giọng nói của trẻ em bình thường, nhưng vừa xuất hiện là đã khiến người khác dựng tóc gáy.

Có vẻ người nọ rất hài lòng trước phản ứng ngơ ngác của mấy người chơi khi nghe thấy giọng mình, thế là tiếp tục cười hì hì: “Phát hiện số người chơi còn sống: 9/10. Tiếc quá à, thời gian nghỉ ngơi đã hết rồi. Hôm nay lại là một ngày mới, mọi người cũng phải cố gắng chơi game nhé~”

Giọng nói trẻ con biến mất, ánh đèn sáng chói trong phòng ký túc cũng biến mất. Căn phòng đột ngột tối đen khiến đôi mắt đã quen với ánh sáng của hai người rơi vào bóng đêm, xung quanh như giăng lên một tấm lưới mỏng không thể nhìn xuyên qua được.

Đào Hân vô thức nhích lại gần Thời Kim Lam. Trong lúc mắt đang thích nghi với bóng đêm, cô ta dè dặt hỏi: “Tiếp... Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, ai cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chỉ có một điều chắc chắn đó là trò chơi vẫn sẽ tiếp tục đáng sợ như vậy, mãi đến khi có người chơi tiếp theo tử vong.

Thời Kim Lam liếc nhìn bầu trời đang dần hửng sáng bên ngoài cửa sổ, cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đáp: “Tôi định ra ngoài ký túc xá xem thử.”

Đào Hân tròn mắt khó tin, “Bây giờ á?”

Thời Kim Lam gật đầu, “Tám giờ chúng ta phải bắt đầu nhiệm vụ số 2, có lẽ phải đến trưa mới được về ký túc xá. Tôi muốn đi xem thử người chơi hôm qua có để lại dấu vết hoạt động gì không.”

Cô sợ mình dọa sợ Đào Hân nên đổi một cách nói khác uyển chuyển hơn, chứ thật ra cô muốn đi xem hiện trường án mạng của người chơi kia. Phải biết dì quản lí ký túc xá gϊếŧ người kiểu gì thì mới tránh bị bà ta gϊếŧ mà không chống cự được chứ.

Hôm qua tầm mắt cô rất mơ hồ, không thể xác định người chơi kia tuy rơi xuống lầu nhưng đã chết hay chưa. Ma nữ ở khu vực cầu thang từng kể chuyện có người nhảy lầu tự tử, mà người chơi hôm qua cũng nhảy lầu, liệu có khi nào tất cả đều có liên quan không?