Mèo đen nghe xong thì không dám hỏi thêm.
Trong nhạc viên Khủng Bố, để sinh tồn quái vật phải tranh đấu tàn khốc hơn luân hồi giả rất nhiều. Ít nhất luân hồi giả vẫn được quy tắc của nhạc viên bảo vệ, còn quái vật vừa phải ngăn cản luân hồi giả thông quan, vừa phải cắn nuốt lẫn nhau.
Mà chủ nhân nhà nó, là tồn tại “mạnh nhất” trong cuộc tàn sát của hàng trăm hàng triệu quái vật.
Mèo đen chợt cảm thấy chủ nhân vừa đứng dậy.
Nó nhảy xuống đất, đôi con ngươi màu xanh biếc lung linh, nịnh nọt nói: “Chủ nhân muốn đi đâu vậy?”
Đối phương nói: “Cung điện của Thần.”
Mèo đen chớp mắt, bỗng chốc không dám đuổi theo.
Cung điện của chủ nhân nhạc viên là cấm địa đối với toàn bộ quái vật trong nhạc viên.
— Ngoại trừ chủ nhân nhà nó.
...
Cậu bước trên con đường dài ở nhạc viên, bước vào cung điện của chủ nhạc viên.
Vong linh trên đường nhường lối cho cậu, chó Địa Ngục giữ cửa cúi đầu trước cậu, mong đợi được cậu vuốt ve.
Cậu bước vào cung điện, nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi phía trên cao.
Dù không thấy rõ hình dáng, nhưng bóng dáng đó lại mang đến cho người khác cảm giác hắn là hoá thân của sợ hãi trên thế gian, sự tồn tại của bản thân hắn tức là bóng tối.
Thần linh không thể nhìn thẳng.
Nhưng mà ánh mắt cậu lại không dời khỏi bóng dáng đó mảy may.
Cậu nói: “Thời hạn trăm năm đã đến. Tôi tới từ chức.”
Vị thần linh ngồi phía trên cao im lặng một lát, mới nói: “Lại đây.”
Vì vậy cậu bước lên phía trước.
Từ tấm màn che, một bàn tay thon dài nhợt nhạt vươn ra, trên tay có hoa văn màu đen kỳ lạ uốn lượn, đầu ngón tay chạm vào giữa mày cậu.
Chủ nhạc viên nói.
“Theo khế ước, cậu tự do.”
Cậu không nói gì. Hơi ngẩng đầu lên, môi chạm vào đầu ngón tay của chủ nhạc viên.
Đây là hành động đi quá giới hạn, mà cậu lại làm rất tự nhiên.
Cậu nói: “Ngài sẽ nhớ tôi chứ?”
Chủ nhạc viên không tức giận.
Bàn tay có những hoa văn màu đen uốn lượn kia dừng lại giữa không trung, từ từ hạ xuống, dường như muốn vuốt ve gương mặt của cậu.
Cậu lùi về sau một bước.
“Theo khế ước, tôi tự do.” Cậu lặp lại lời của chủ nhạc viên một lần nữa.
Rồi sau đó, cậu lùi từng bước một, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp mà tùy ý.
“Thần của tôi, hẹn gặp lại.”
...
“Tạ Miên, mở cửa, mau mở cửa ra!”
Bên tai truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội.
Ồn quá.
Cậu mở mắt.
Như thể vừa trải qua một giấc mơ dài, ánh mắt cậu vẫn còn mang theo một chút lười biếng và mê mang, khoảnh khắc mơ hồ, dường như có thể thoáng nhìn thấy màu máu yêu dã sâu trong con ngươi cậu, nhưng nó đã nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang.
Tạ Miên không thèm để ý.
Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Đây là một phòng khách sạn.
Đúng lúc hoàng hôn, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ rọi xuống tường, tạo nên những cái bóng loang lổ.
Mà thứ được in trên tường cùng cái bóng, là vệt máu văng tung toé.
Không chỉ ở vách tường.
Trên mặt đất có nhiều vết máu đọng lại, hình thành một vũng máu. Còn cậu giờ đây đang ngồi giữa vũng máu, nửa bộ quần áo ướt đẫm máu tươi, nhớp nháp dính vào người cậu.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, vũng máu nổi lên gợn sóng lấp loáng, như phản chiếu thứ gì đó đang rung chuyển.
Tạ Miên ngẩng đầu, trông thấy một đôi mắt.
Đôi mắt đó lồi ra, chết cũng không nhắm lại.
Một thi thể phụ nữ treo trên đèn chùm.
Cổ của thi thể bị buộc chặt bằng dây thừng, mái tóc đen dài thả xuống đến mắt cá chân, váy bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, đang lắc lư theo gió.
Từ góc nhìn của Tạ Miên, vừa khéo đối diện với phần đầu cụp xuống của thi thể.
Rõ ràng là một hình ảnh vô cùng kinh dị, thế mà Tạ Miên chỉ chậm rãi chớp mắt.
Vẻ lười biếng trong mắt cậu không vì vậy mà biến mất, ngẩng đầu nhìn thi thể phía trên, như đang nhìn một món đồ bình thường cầm nắm trong tay, hay như nhìn đám mây bay trên bầu trời, cứ như rằng những thứ này không có gì khác biệt.
Tạ Miên có một gương mặt rất xinh đẹp.
Ngũ quan sắc sảo yêu kiều, đẹp tới mức hấp dẫn mê người.
Mặc dù nửa gương mặt dính máu đen, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó. Ánh sáng u ám chiếu trên mặt cậu, như một đoá hoa hồng đỏ tăm tối lộng lẫy.
Quan sát thi thể một lúc, mặt Tạ Miên hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Cậu hơi rũ mắt, vươn ngón tay chạm vào vũng máu màu đỏ tươi bên dưới, rồi sau đó đưa tay lên trước mũi ngửi.
Giả.
Cậu đưa ra nhận xét.
Không chỉ mỗi máu, mà cả “thi thể” trước mắt, đều là giả.
Mặc dù những “đạo cụ” trước mặt được làm rất chân thật, nhưng mà trong mắt người đã từng nhìn thấy cảnh tượng còn máu tanh hơn hiện tại gấp trăm lần như Tạ Miên, thì lại đầy kẽ hở.
Mùi máu chưa đủ ngọt ngào, làn da của hình nộm chưa đủ mịn màng, dáng vẻ càng chưa đủ chân thực sinh động — tùy tiện xách một quái vật trong nhạc viên Khủng Bố ra, bọn nó còn có thể bố trí chuyên nghiệp hơn cả khung cảnh trước mặt.
— Cảnh mà người sống sắp xếp, sao có thể chuyên nghiệp hơn vong hồn chân chính làm chứ?
Tiếng gõ cửa bên tai ngày càng dồn dập.