“Chào mừng bạn đến với nhạc viên Khủng Bố.”
Một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ truyền đến từ hư không, vô cùng dễ nghe, phảng phất có ma tính khiến người khác trầm luân.
Nhưng nội tâm Tằng Chí Nghị lại lạnh run.
Không chỉ có gã mà trong số các người chơi được truyền tống vào cùng phó bản, những người có tố chất tâm lý yếu thì mặt đã trắng bệch, cả người run rẩy.
“Xong rồi, trò chơi phó bản chín người, độ khó cấp ác mộng, thế thì cũng thôi đi, tại sao chúng ta còn gặp phải con quái vật đó chứ —”
Có người ôm đầu khóc rống: “Tôi chỉ cần mở được thêm ba cánh cửa luân hồi nữa là đã đủ điều kiện rời khỏi nhạc viên, trở về thế giới hiện thực rồi mà, tại sao lại như vậy!”
Tằng Chí Nghị nhìn xung quanh một lượt.
Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, mà đã có khoảng một nửa số người chơi rơi vào tuyệt vọng.
Chuyện này thật ra cũng không thể trách bọn họ.
Phó bản cấp ác mộng có độ khó cực kỳ cao, vốn là cơn ác mộng với người chơi.
Huống chi người giữ cửa còn là “Thực Cốt” tiếng tăm lẫy lừng trên bảng xếp hạng quái vật.
Tằng Chí Nghị là người chơi lâu năm ở nhạc viên, hiểu rõ một khi gặp được “Thực Cốt” thì sẽ có kết quả thế nào.
Chín mươi chín cánh cửa cuồng hoan trong nhạc viên, người chơi chỉ cần mở được chín cửa là đã có thể thành công sống sót, đủ điều kiện để trở lại thế giới hiện thực.
Nhưng mà sau mỗi cánh cửa đều có vô số quái vật, ngăn cản người chơi vượt qua.
Các người chơi trong diễn đàn bắt đầu tiến hành thu thập dữ liệu về quái vật, còn lập ra cả một bảng xếp hạng.
“Thực Cốt” là quái vật đứng đầu bảng xếp hạng, là tồn tại đáng sợ nhất trong nhạc viên.
Tằng Chí Nghị nhìn những người đồng đội trong phó bản lần này của mình, mở miệng nói: “Chúng ta đều là người sắp chết nên mới được chọn đưa vào trò chơi này, nếu vốn dĩ mạng của chúng ta chỉ là tạm thời nhặt lại thì tại sao không sống mái một lần, chẳng lẽ lại từ bỏ dễ dàng thế sao?”
Mọi người không ai trả lời.
Sau một hồi im lặng đến khó xử, bỗng nhiên có người sụp đổ hét to.
“Tôi chịu đủ rồi! Ngày ngày sống trong sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị quái vật trong nhạc viên ăn, tham sống sợ chết như vậy rồi cuối cùng có ý nghĩa gì?”
“Người chơi thật ra cũng chỉ là thức ăn mà đám quái vật ở nhạc viên nuôi dưỡng! Phó bản này hoàn toàn không có cái gọi là cửa ra!”
Tằng Chí Nghị thở dài một hơi.
Phó bản cấp ác mộng không phải là thứ mà một người đơn độc chiến đấu riêng lẻ có thể thông qua, đồng đội chiếm vai trò vô cùng quan trọng.
Nhưng những người đồng đội này hiển nhiên là không được.
Xem ra đành phải sử dụng món đạo cụ kia.
Đạo cụ quý giá như vậy dùng một lần là không còn nữa, ngay cả người chơi lâu năm như gã cũng đau lòng không thôi.
Nhưng dù có thế nào thì mạng sống mới là ưu tiên hàng đầu.
Đây là nguyên tắc sinh tồn mà trước giờ Tằng Chí Nghị luôn thực hiện.
Là một người chơi lâu năm có lý lịch sâu, gã đã sinh tồn trong nhạc viên vài thập niên. Những người chơi tầm thường khác vội vã muốn trở về thế giới hiện thực, liên tục tiến vào cửa cuồng hoan, mà gã lại tình nguyện dùng điểm tích lũy đổi lấy thời gian ở lại đại sảnh nghỉ ngơi của nhạc viên, chuẩn bị đầy đủ trước.
Thật ra gã đã từng gặp “Thực Cốt” một lần.
Lúc đó đối phương vẫn chưa phải là thành chủ của thành phố Hư Vọng, cũng không có tiếng tăm gì với các người chơi.
Nhưng cũng đã đủ để khắc sâu ấn tượng vào lòng gã.
Tằng Chí Nghị ngẩng đầu lên.
Thành phố Hư Vọng là một thành thị của quái vật, đứng sừng sững trên không.
Vô số kiến trúc quỷ dị chồng chất như kim tự tháp, mà trên đỉnh của những kiến trúc đang chồng chất lên nhau kia là một lâu đài.
Ký ức nhiều năm trước bỗng đan xen với thực tại.
Dường như Tằng Chí Nghị có thể nhìn thấy, ở lâu đài phía trên cao, quái vật có đôi mắt xinh đẹp đỏ như máu kia, đang đưa mắt nhìn thành phố, nhìn nhân loại và quái vật chém gϊếŧ, mỉm cười hờ hững.
...
Một đôi mắt đỏ quỷ quyệt đang nhìn xuống toàn bộ thành phố.
Mèo đen cuộn tròn giữa hai đầu gối cậu, được cậu nhẹ nhàng vuốt ve, móng vuốt nó đang cầm một tấm gương.
Mặt gương đang chiếu một hình ảnh.
Đó là những luân hồi giả vừa tiến vào thành phố Hư Vọng.
Mèo đen mở to đôi mắt xanh biếc, lười biếng nhìn khung cảnh trong gương, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.
“Đến cả dòng sông Dối Trá bọn họ cũng không vượt qua được, tự gϊếŧ hại lẫn nhau khiến toàn quân bị diệt, chỉ có một người có quyển trục bảo mệnh là trốn thoát.”
“Ầy, nhóm người chơi này quá tệ rồi.”
Mèo đen rung đùi đắc ý một hồi, bỗng nhiên ngửa đầu.
“Chủ nhân, tôi nhớ hình như ngài cũng từng là luân hồi giả, thế nhưng sao tôi chưa từng thấy ngài nhẹ tay thương xót cho họ vậy?”
“Thế sao.” Bàn tay đang vuốt ve nó chợt dừng lại, nó nghe thấy giọng nói êm ái của chủ nhân nhà mình: “Ta không nhớ rõ.”