Trên chiếc giường gỗ cổ xưa có một người thanh niên cao lớn đang nằm. Gương mặt anh tuấn soái khí bây giờ lại trắng bệch không còn chút huyết sắc. Nếu như không phải là l*иg ngực còn hơi chút phập phồng thì người nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ than thở đáng tiếc cho một người đàn ông nam tính đẹp trai lại chết trẻ.
Căn phòng này đặc biệt rất lãnh. Dường như không ai quan tâm đến sự sống chết của anh ta cả. Lúc này, thanh niên hơi chút nhíu lông mày mở mắt nhưng biểu cảm có chút mê hoặc thẫn thờ kia thì rõ là anh ta cũng không hiểu rõ tình cảnh hiện giờ.
Võ Khang Dụ tưởng mình đã chết. Bị người xô từ trên cao xuống, thấy thế nào đều sẽ chết bất đắc kỳ tử. Hắn vẫn còn mơ màng sao mình còn sống. Mà bệnh viện nào trang trí quái quái thế này? Hắn lắc lắc đầu cố gắng loại bỏ gương mặt xấu xí dữ tợn của tên kia. Mà cho dù hắn có thật sự chết thì thế nào? Tên kia cũng vẫn sẽ vào tù thôi vì hắn đã sớm gửi chứng cứ cho văn phòng công tố.
Võ Khang Dụ thử động đậy nhưng lại phát hiện cơ thể toàn thân không có chỗ nào đau cả mà thay vào đó là cảm giác mỏi mệt, cứ như là bị đào rỗng, không nhúc nhích được ngón tay. Quái lạ! Chẳng lẽ kĩ thuật y tế bây giờ tân tiến như vậy? Rớt từ sân thượng xuống mà giờ không đau gì cả. Hay là thuốc giảm đau chưa hết tác dụng? Nhưng cảm giác không đúng lắm a.
Võ Khang Dụ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Hắn bỗng dưng nhớ tới mấy mẩu chuyện hắn từng đọc trên mạng. Gì mà một giấc ngủ dậy thì được bác sĩ thông báo mình cuối cùng đã tỉnh sau nhiều năm hôn mê. A đệt! Nghĩ tới đây, hắn có hơi chút hoảng loạng. Bây giờ hắn cần xác nhận tình trạng bản thân gấp!
Lúc này, Võ Khang Dụ đảo loạn ánh mắt xung quanh thì đã phát hiện có gì đó không đúng lắm. Hắn trừng mắt nhìn căn phòng kì lạ này có dạng vẻ như là từ phim cổ đại mang ra. Kì quái! Chẳng lẽ đang quay phim gì đó? Hay là kiểu trò đùa dai hắn từng thấy trên mạng. Nhưng đùa giỡn với người bệnh không phải là quá đáng lắm sao? Mà còn thay cả quần áo hắn cho phù hợp với hoàn cảnh nữa?
Võ Khang Dụ bây giờ đã nghĩ tới một khả năng, nghe thì cứ như là thằng bị bệnh tâm thần, nhưng… chẳng lẽ… hắn xuyên không. Ầy, vậy thì nên có hệ thống gì đó chứ nhỉ. Đây không phải là bàn tay vàng cho dân xuyên không sao? Vừa nghĩ tới đây thì trước mặt hắn bỗng hiện lên màn hình xanh. Thấy cảnh này mắt hắn sáng lên. A, cái này hắn quen thuộc. Còn không phải là bàn tay vàng yêu vấu seo?
Có điều hiện tại nó không phải là một cái bảng hiện chi tiết nhân vật. Chỉ đơn giản nhỏ nhắn ghi ba chữ “Đang đồng bộ”. Đây là ý gì? Phía sau còn có cái vòng xoay cầu vồng lấp lánh mà còn quay mòng mòng. Không hiểu sao, hắn có dự cảm không tốt.
Vẫn còn chưa kịp phản ứng, cơn đau đớn bất ngờ ập vào đại não. Võ Khang Dụ không ngừng ôm đầu mà rên quằn quại. Hắn chưa từng bị đau như thế này. Có cảm tưởng giống như hàng ngàn hàng vạn cây kim đây thẳng vào đại não. Cùng lúc đó kí ức của hắn như bị nhào nặn nhồi nhét, một loạt kí ức mới chen lấn vào. Hắn chưa từng là kẻ duy tâm. Nhưng giờ hắn thật thật tại tại cảm nhận được linh hồn mình như hợp với linh hồn khác thành một.
Hắn đau tưởng chừng như muốn chết. Thậm chí còn không có sức lực để la hét. Cho tới khi cơn đau hoàn toàn rút đi thì Võ Khang Dụ nằm bẹp trên giường ướt đẫm đầy mồ hôi. Hắn ớn lạnh thở hổn hển lấy lại sức nhân tiện sắp xếp đống thông tin mới ùa vào trong não bộ.