Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 4 - Chương 3: Thì ra hắn đang chờ nàng ta

Trái tim ta vẫn nhảy lên, nhưng sắc trời đã tối, ta còn có việc phải làm.

Ta lượn quanh con đường vòng, đi tới đằng sau chỗ ở của đại sư huynh, cẩn thận đứng bên cạnh nghe động tĩnh bên trong.

Ta mở cửa sổ ra, thiếu niên tóc trắng lặng lẽ ngồi trên xe lăn, không biết Vãn Nhĩ Nhĩ đã đi đâu, chỉ còn mình huynh ấy ở trong căn phòng tối tăm này.

Ta nhảy qua cửa, thuật pháp ở trên người đại sư huynh vẫn chưa được giải.

Ta ngồi xuống trước mặt huynh ấy, tròng mắt của huynh ấy trống rỗng vô hồn.

Ta sờ lên tay huynh ấy, một thanh niên hai mươi tuổi mà lại gầy đến mức chỉ còn khung xương.

Đầu ngón tay huynh ấy trắng bệch, là triệu chứng giai đoạn đầu của Huyết Mê Thuật!

Trong Nạp Linh giới chỉ của ta có một đóa Thiên Diệp Hoa, có thể trị khỏi cho huynh ấy, nhưng không phải là bây giờ.

Ta lật tay huynh ấy ra, viết vào tay huynh ấy “Đại sư huynh, chúng ta tới cứu huynh”.

Phòng không thắp đèn, ta nhìn ánh mắt huynh ấy, lại chà xát đầu ngón tay huynh ấy một chút.

Bên ngoài truyền đến tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ và người khác, ta dùng sức cầm chặt tay huynh ấy, giống như đang nắm lấy trân bảo thế gian.

Khi buông ra, ta đặt một mảnh lá của Thiên Diệp Hoa vào lòng bàn tay huynh ấy.

Ta khẽ nói: “Muội phải đi.”

Ta nhìn thiếu niên vốn nên bị phong bế giác quan trước mặt, ánh mắt huynh ấy hơi rung động.

Đại sư huynh đáp lại ta, ta cười híp mắt, leo ra khỏi cửa sổ.

Ta cẩn thận đóng cửa lại, trên đường về, Ngọc Long kiếm bay không ngừng nghỉ, ta cảm nhận được tu vi của ta như đang lẫn vào trong kinh mạch, có cảm giác linh lực bành trướng.

Huyết mạch của ta ẩn giấu lực lượng vô tận.

Gió lớn nổi lên, mây đen che khuất nửa mặt trăng.

Phía trước chính là Vô Vọng Nhai, phía dưới có vực sâu không đáy, còn có sông Hắc Hà, có Hàn Thủy chảy qua, bên trong là mộ kiếm, mai táng vô số kiếm cốt.

Kiếm Quân Tạ Như Tịch ở lại Phù Lăng Tông chính là vì điều này, hắn tới đây để lĩnh hội kiếm đạo.

Gió càng lúc càng lớn, ta không muốn nhìn thấy người đó, bèn đổi hướng rời đi.

Kiếm ý dưới vách núi này quá mạnh mẽ, gió thổi qua cũng trở nên bén nhọn.

Ta vô thức quay đầu lại, kiếm khí đưa người kia lên đến đỉnh, tóc đuôi ngựa hơi lộn xộn, mây đen sau lưng bị gió thổi bay, lộ ra mặt trăng, hắn đứng trên đó nhìn về phía ta.

Ta khẽ run lên, lạnh lùng quay đầu, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ từ đằng xa đi tới, thì ra hắn đang chờ nàng ta.