Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 4 - Chương 2.3: Tiểu sư muội này thật sự trong ngoài không đồng nhất

Ta tới gần đại sư huynh, ánh mắt huynh ấy không có tiêu cự, xương bả vai lồi ra, ta khẽ hỏi: “Đại sư huynh, sao lại đơ như tượng gỗ thế này?”

“Quá trình đào thải khí độc vô cùng thống khổ, là Dược trưởng lão vừa đến đây, đích thân phong bế năm giác quan của huynh ấy, đợi lát nữa mới giải được.” Vãn Nhĩ Nhĩ đáp.

Ta thở hắt ra: “Cảm ơn Vãn sư muội.”

Lúc ta nói chuyện với Vãn Nhĩ Nhĩ, nhị sư huynh Tống Lai tranh thủ kiểm tra dược liệu bày ra bên cạnh, huynh ấy lắc đầu với ta.

Có thứ gì đó màu đen, lạnh như băng quấn lên cổ đại sư huynh, cái lưỡi đỏ như máu khẽ thò ra…

Là một con rắn đen!

Ta nhìn vào mắt nó, thuận tay nắm lấy Ngọc Long kiếm, muốn chém nó khỏi cổ đại sư huynh.

Một tiếng leng keng vang lên, Vãn Nhĩ Nhĩ cản kiếm của ta lại, phản lực khiến lòng bàn tay ta đau nhức.

“Sư tỷ, đây là linh sủng của ta!”

Ta nắm chặt bàn tay đang đau đớn, nhìn chằm chằm vào con rắn đen kia: “Xin lỗi, ta tưởng là có rắn độc lạc vào.”

Vãn Nhĩ Nhĩ sợ hãi vô cùng, nàng ta nghiêm mặt lại: “Thời gian đã muộn, mặt trăng cũng sắp xuất hiện, mời sư huynh, sư tỷ trở về đi.”

Tống Lai và ta bị đuổi khéo ra ngoài, huynh ấy nói: “Chưa từng thấy vị tiểu sư muội này tức giận như vậy bao giờ. Triều Châu, đúng như muội nói, tiểu sư muội này thật sự trong ngoài không đồng nhất. Nữ tu xinh đẹp lại nuôi rắn độc làm linh sủng…”

Ta liếc nhìn huynh ấy: “Huynh vừa cầm gì thế.”

Huynh ấy trừng mắt: “Tranh thủ lúc muội định đánh linh sủng của nàng ta, ta bèn lấy trộm một ít.”

Từ trước đến giờ huynh ấy rất có hứng thú với những linh thảo này, đây lại còn là thuốc chữa bệnh của đại sư huynh, trong đó có rất nhiều thảo dược hiếm có.

Huynh ấy vội vàng nói: “Ta đi về tam phong nghiên cứu một chút.”

Ta gật đầu, nhìn huynh ấy quay người đi, lông mày nhíu lại.

Ta nhìn ra bên ngoài, đây đã là lúc hoàng hôn, mây tụ cuối chân trời, hào quang dần dần tàn lụi.

Ta ngồi ở vách đá, khẽ thở dài, cúi đầu xuống nhìn bàn tay vừa bị Vãn Nhĩ Nhĩ làm tổn thương.

Bây giờ ta không có tu vi, chẳng có gì khác người phàm, có lẽ phải mất một thời gian rất dài mới có thể khép vết thương lại.

Ta vừa nghĩ như vậy, đột nhiên lòng bàn tay lại có một vảy cá trong suốt hiện lên, vết thương nhanh chóng phục hồi lại như cũ, miếng vảy cá kia lóe lên một ánh sáng màu vàng nhạt sau đó biến mất.

Ta vội lấy sách ngọc ra, cắt lòng bàn tay của chính mình, giọt máu đầu tiên rơi xuống, sách ngọc chậm rãi hiện lên chữ trong trang giấy thứ nhất.

Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai lại bị ta đánh bậy đánh bạ mở ra.

Bỏ qua tất cả những biểu tượng của phù hoa, đi qua vô số lời mắng chửi, từ trên vị trí cao ngã xuống dưới, ngồi dậy từ trong khốn cảnh.

Ngươi sẽ đạt được đáp án của mình.

Sách ngọc hỏi, ngươi là ai?

Thiếu chủ của Lý Ngư Châu, là đệ tử của chưởng môn Phù Lăng Tông.

Ta nói, ta là Triều Châu.