Giọng nói trầm thấp của hắn phun ra từng chữ một, rõ ràng đang đánh vào tim đối phương, khi nói chuyện tự nhiên xuất hiện một loại uy lực không thể xem thường, chỉ cần ánh mắt cũng có thể xuyên thủng người đối diện.
Đáng tiếc là chiêu trò mắng mỏ nhân viên dưới quyền của hắn, không hề có tác dụng với Tiêu Trì.
Hai bàn tay gấu mập mạp ôm lấy bụng, Tiêu Trì khó nhọc di chuyển, mặt mày nghiêm túc: "Tôi đến để thực hiện lời hứa, làm việc cho anh."
Quý Trầm Tuyên im lặng mất ba giây, đánh giá bộ dạng kỳ quái của anh, hỏi ngược lại: "Làm việc cho tôi? Đến làm linh vật à?"
"Ồ, anh để ý cái này à." Tiêu Trì vất vả cởi bỏ bộ đồ gấu hoạt hình, không khí thoải mái bao quanh, anh duỗi tay chân, cảm giác được giải thoát nên thở dài một hơi: "Thứ này quá bí bách, lúc chủ cửa hàng bán cho tôi còn nói mặc vào rất thoải mái."
Quý Trầm Tuyên ngồi đối diện, thái độ vẫn luôn giữ được sự đúng mực và thanh lịch, giọng điệu cũng bình thản trở lại như mọi ngày: "Trả lời câu hỏi của tôi."
Hai người đối diện nhau qua chiếc bàn trà, như thể đây là một cuộc thương lượng kinh doanh.
Khoảng cách như vậy, thái độ như vậy, là nhịp độ thường được Quý Trầm Tuyên nắm giữ, để kiểm soát tối đa quyền chủ đạo trong mọi cuộc trò chuyện.
Nhưng Tiêu Trì lại không theo quy tắc thông thường, vòng qua bàn, ngồi phịch xuống bên cạnh Quý Trầm Tuyên, dính sát vào hắn, ghế sofa hơi lún xuống.
"Tôi đến tìm anh, khó khăn lắm mới tìm được đến đây, nhưng họ nói không có hẹn, không cho tôi vào." Tiêu Trì đáng thương kể về nỗi khổ của mình: "Tôi thấy bên trong có đồ chơi hoạt hình, nên đã mua một món, vậy nên mới lẻn vào được."
Khoảng cách quá gần rồi!
Quý Trầm Tuyên không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng đã di chuyển nhẹ thân mình, nhíu mày: "Tiền đâu mà mua gấu bông?"
Tiêu Trì thấy giữa họ lại có khoảng cách, bèn dính lấy rất tự nhiên: "Trúng thưởng."
May mắn thật đấy.
Quý Trầm Tuyên lại dịch chuyển ra xa hơn chút, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn còn có vài phần không vui: "Tôi đã mua cho cậu terminal và các thứ khác, sau này đừng đi lung tung, để rồi... Dù sao, có việc gì cứ nhắn tin cho tôi."
Nói xong, hắn lấy một hộp quà dài màu đen bằng nhung từ trong túi ra, mở dây lụa, bên trong là một chiếc dây chuyền terminal bằng kim loại màu bạc, với một mặt dây chuyền hình cung hoàng đạo.
"Đây là cung hoàng đạo của tôi." Tiêu Trì không rời tay khỏi mặt dây chuyền màu bạc hình Song Tử, ngay lập tức đeo nó lên cổ: "Cảm ơn, tôi rất thích nó."
Thật dễ dỗ dành.
Quý Trầm Tuyên nhìn vào một bên khuôn mặt bên của anh, những lời mắng mỏ ban đầu nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Đúng lúc hắn đang lơ đãng, Tiêu Trì lôi ra một hộp bánh kem xoài được đóng gói cẩn thận từ trong bộ đồ gấu hoạt hình, không nói hai lời nhét vào tay hắn: "Tặng anh đấy, tôi đã thử, rất ngon."
"Cái này là cái gì?" Quý Trầm Tuyên nhíu mày cúi đầu, bánh kem xoài màu vàng nhạt hình dạng như mỡ gà, một hộp ba chiếc, được đặt trong hộp phát ra một hương thơm ngọt ngào, bên cạnh hộp quà có dán nhãn giá, 180 đồng.