Chu Đồng dẫn người vào phòng nghỉ, thỉnh thoảng lén nhìn khuôn mặt Tiêu Trì, trong lòng không ngừng thầm nghĩ.
Biết rằng tìm hiểu bí mật của sếp rất nguy hiểm, nhưng Chu Đồng thực sự không nén được sự tò mò giống như bị mèo cào, cậu tự mình rót cà phê cho Tiêu Trì, cầm một cốc lên, hỏi bằng giọng điệu tán gẫu: "Sao anh lại quen biết sếp chúng tôi?"
Tiêu Trì không thể nói sự thật, lại không giỏi nói dối, chỉ đành ôn tồn nói: "Anh ấy xem livestream của tôi."
Chu Đồng ồ một tiếng, trong lòng nghĩ, hóa ra là một VJ nhỏ trên mạng. Cậu ta cười mỉm, ánh mắt mập mờ: "Quý tổng đã giữ vị trí đầu bảng của danh sách người độc thân giàu có liên tiếp ba năm, hẳn tiền tip rất hào phóng phải không?"
Khái niệm về tiền bằng số, Tiêu Trì trả lời bình tĩnh: "Chắc khoảng vài chục triệu."
Tiếc là tiền đều về tay công ty AI, một đồng cũng không có trên người anh.
Tay Chu Đồng cầm chiếc cốc cà phê hơi run lên, tự lẩm bẩm một mình, bản thân làm việc vất vả từ sáng sớm tới tối mịt, kiếm tiền còn không bằng một phần mười của những streamer nhỏ.
"Vậy anh tên là gì?"
Tiêu Trì lúng túng lắc đầu: "Không nói được."
Chu Đồng lợi dụng việc uống cà phê để lén nhếch miệng, đến đây không phải vì danh vọng sao, đến cả cái nickname còn giữ bí mật ư?
Cậu ta định hỏi thêm mối quan hệ của họ là gì, nhưng lại cảm thấy quá trực tiếp, không dám mở lời, thế là vòng vo hỏi: "Vậy ngày thường anh gọi Quý tổng kiểu gì?"
Tiêu Trì dừng lại chốc lát, nhớ lại những tương tác trước đây giữa hai người, vẻ mặt thâm sâu khó lường: "Bố."
"Phụt—" Một ngụm cà phê bắn hết ra ngoài từ miệng Chu Đồng, cậu ta bị sặc đến không thở nổi, mặt đỏ bừng, đôi mắt trợn tròn.
Hóa ra, mối quan hệ của sếp và cậu streamer nhỏ này là "bố nuôi - con nuôi" hả?!
Tiêu Trì nhanh nhẹn tránh khỏi "đòn tấn công" bằng nước bọt, di chuyển xa hơn, liếc cậu ta một cái không hài lòng, trong lòng nghĩ, sếp của cậu ta sau này còn đổi ID thành "chồng" kìa, chưa từng chiêm ngưỡng thấy thế giới, chút chuyện nhỏ cũng ngạc nhiên.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Quý Trầm Tuyên lập tức nhìn thấy cái đầu nhô ra từ con gấu bông, dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, nhưng đôi mày lại càng nhíu chặt hơn.
Chu Đồng lúng túng dọn dẹp đống cà phê bắn tung tóe, bất ngờ thấy sếp, giật bắn mình một cái, trong đầu đang hỗn loạn bỗng vang lên lời gọi của Tiêu Trì, cậu ta vô thức thốt lên: "Bố ơi—"
Quý Trầm Tuyên: "…………"
Tình hình cực kỳ ngượng ngùng trong suốt một khoảng thời gian.
Vẻ mặt tinh tế của Quý Trầm Tuyên dần dần trở nên u ám như bị mây đen che phủ, Chu Đồng vội vã đứng dậy, mặt tái nhợt, răng cửa lộ ra nói, "À, Quý tổng, bạn của anh đã ở đây, tôi còn việc chưa xong, không làm phiền hai người nữa."
Nói xong, cậu trợ lý chạy trốn thoát thân, như thể có quỷ dữ đuổi theo phía sau.
Cửa phòng nghỉ kêu cái kẹt, tổng giám đốc Quý thu hồi ánh mắt, liếc qua cốc cà phê trên bàn, rồi nhìn bộ đồ gấu hoạt hình buồn cười trên người Tiêu Trì, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh.
Lông mày từ từ nhướng lên, ánh mắt Quý Trầm Tuyên u tối, ngồi xuống sofa.
"Sao lại chạy loạn vậy? Lại còn mặc như thế này chạy đến đây, vui không?"