Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 33: Em có thể đánh giúp chị

Cô bé hoạt bát đáng yêu, cho dù là người lớn cứng nhắc đến đâu cũng sẽ không nhịn được muốn ôm một cái, dỗ dành em.

Cho nên, bản thân đáng yêu dễ thương này, từ khi nào đã biến mất không thấy nổi nữa vậy?

Là ai, là nơi đâu trong tháng năm dài đằng đẵng đã từng dao nhẫn tâm gϊếŧ chết dáng vẻ này của cô?

Đường Lập Hạ đang thất thần, gò má bỗng được một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó là tiếng bạn nhỏ non nớt vang lên.

"Chị ơi, có phải chị không vui hông?"

Bạn nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc quan sát cô, đát mắt trong suốt đầy vẻ lo lắng không che giấu chút nào.

"Chị ơi, có ai chọc chị tức ạ?"

"Chị nói thầm với em đi, ai bắt nạt chị rồi? Em đánh người rất đau, rất đau đó, em có thể đánh giúp chị!"

Căn bản không chờ Đường Lập Hạ mở miệng, bạn nhỏ đã tự bổ não rất nhiều tình huống ngây ngô, sau đó nắm chặt nắm đấm, khí thế hung hăng muốn bảo vệ cô.

Đường Lập Hạ: "..."

Cô chợt thu hồi lại suy nghĩ cô nhóc kia đáng yêu, dễ bị lừa, dễ bị bắt nạt kia lại.

"Không ai bắt nạt chị đâu." Đường Lập Hạ xoa đầu bạn nhỏ, khóe miệng hơi cong lên: "Ngược lại Tiểu Thảo này, nếu như em bị bắt nạt, nhất định phải nói cho chị nghe, nhớ chưa?"

Đường Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ghé vào tai cô, nhỏ giọng phản bác: "Chị ơi, tất cả mọi người đều tốt với em lắm, hông bắt nạt em đâu~"

Nghe vậy, Đường Lập Hạ giấu đi vài phần tâm trạng, bình tĩnh hỏi lại: "Thật không đấy? Sao trưa nay chị thấy chị lớn em mắng em?"

Đường Tiểu Thảo ngây ngô chợt nhớ lại, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Chị lớn hông bắt nạt em, chị ấy hông thích chơi với em, em biết hết á~"

Nhưng trong suy nghĩ của Đường Tiểu Thảo, như này không gọi là bắt nạt.

"Chị ơi, bắt nạt là nói xấu Tiểu Thảo, đánh em khóc nhè cơ." Giọng bạn nhỏ còn hơi mang theo chút khẩu âm Bắc Kinh, nói như người lớn: "Chị lớn là người lớn, không chơi với em, em cũng không khóc."

Đường Lập Hạ giật mình.

Cô nhận ra nếu như mình không nhắc tới, cô nhóc kia ngủ một giấc tỉnh dậy, dường như sẽ nhanh chóng quên sạch chuyện này.

... Suy nghĩ này khiến nội tâm cô thoáng lặng đi, không biết đang thấy buồn cười hay tức giận, hay là đang bất lực nữa.

Đứa trẻ ngốc nghếch, đứa trẻ con ngu ngơ lại hiểu rõ mọi chuyện như thế, lại là bản thân năm bốn tuổi, lúc chưa trải nghiệm bất cứ chuyện gì.

Đường Lập Hạ xoa đầu cô bé với tâm trạng phức tạp, không tiếp tục nói tới chủ đề này nữa.

Nếu bạn nhỏ đã thấy mình không bị bắt nạt, vậy thì không phải. Cũng đúng, nếu có thể, Đường Lập Hạ hy vọng Đường Tiểu Thảo có thể duy trì suy nghĩ này lâu hơn nữa.