Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 32: Tấm gương học tập nhỏ

Đường Tiểu Thảo còn là em bé mù chữ, chưa biết dùng những từ hoa mỹ để miêu tả sự hoan hỉ và cảm động trong lòng mình lúc này. Nhưng em sờ sờ lên sách mới tinh trên bàn, càng thêm kiên định với suy nghĩ phải học tập thật giỏi ban sáng.

Ông bà ngoại, cậu dì đều đã nói, các giáo viên đều thích trẻ em học giỏi nghe lời hơn.

Cho nên Tiểu Thảo sẽ càng cố gắng học tập, như vậy nhất định chị sẽ càng thích em hơn!

Bạn nhỏ ngây thơ, logic đơn giản quyết tâm trong lòng. Em càng ngồi thẳng lưng nghiêm túc hơn, đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh mở to, hết sức chăm chú nghe tri thức văn tự tối tăm khó hiểu với em.

Nhưng ít ra em còn chăm chú, tới lúc tiếng chuông tan học vang lên, em lại biến thành cô bé nho nhỏ không chờ đợi nổi, phóng vọt ra ngoài lớp/

"Chị ơi!!!" Giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa, khiến cho cả lớp đều là ánh mắt tò mò.

Đường Lập Hạ thả viên phấn trong tay xuống, thấy thế cười với lũ trẻ lớp hai, thông báo tan học, sau đó cầm sách vở đi ra ngoài.

"Chị ơi!" Vừa tới cửa đã bị bạn nhỏ ôm lấy chân như gấu mèo.

Chu Cẩm Ngư lớp bên cạnh cũng vừa đi ra khỏi phòng học, thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc: "Ui chà tớ vừa tự hỏi ai chạy nhanh như thế, chạy như con thỏ nhỏ, hóa ra là tới tìm cậu à."

Nghe vậy, ý cười trong đáy mắt Đường Lập Hạ càng sâu. Cô đưa sách vở trong nhờ, nhờ Chu Cẩm Ngư mang về văn phòng giúp mình, sau đó khom lưng ôm lấy bạn nhỏ đang bám chặt chân mình không chịu buông tay.

"Vào học có ngủ gà ngủ gật không đó." Cô ấm áp hỏi.

Đường Tiểu Thảo dùng sức lắc đầu: "Tiểu Thảo không ngủ gật, vừa rồi thầy còn khen em chăm chỉ cơ!"

Nhìn em hất cằm một cách kiêu ngạo khiến người ta thích không chịu nổi.

Đường Lập Hạ bật cười, xoa xoa gương mặt mềm mại của em, cũng khen em: "Giỏi quá, không hổ là tấm gương học tập nhỏ chị chọn được."

Đường Tiểu Thảo đỏ mặt.

Em rất muốn rất muốn chị khen một chút thôi, nhưng, chị lại khen nhiều dữ luôn~

Tấm gương học tập nhỏ...

Bạn nhỏ ôm lấy gò má đỏ bừng của mình, mở to con mắt ướt nhẹp, long lanh, e thẹn nhìn cô.

Đường Lập Hạ cũng không ngờ bản thân khi còn bé lại quá... đáng yêu thế này.

Trong trí nhớ của cô, bản thân là một đứa bé không hay vui vẻ, trầm mặc ít nói, chuyện gì cũng chôn trong lòng, căn bản không có ai thích.

Nhưng vào lúc này, dường như phần ký ức đấy đã chính thức bị cô bé trước mặt mình đạp đổ.