Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 18: Em có muốn khóc tiếp không

Không biết có phải là do bị nụ cười dịu dàng của Đường Lập Hạ cùng ánh mắt cô nhìn đến mức ngượng ngùng, Chu Cẩm Ngư vừa hừng hực khí thế trở nên ỉu xìu, đỏ mặt tránh né ánh mắt cô, ấp úng hoảng loạn nói: "Cậu, cậu nhớ nói được làm được, không được phép xạo, xạo biến thành cún con!"

Mọi người đều biết, người đang chột dạ hoặc đang lúng túng sẽ khiến công việc mình nhanh chóng rối tung lên.

Như Chu Cẩm Ngư, cũng chưa đợi Đường Lập Hạ hứa đã vội vội vàng vàng chạy về lớp.

Thậm chí quên mất ở đây còn một em học sinh.

Đường Lập Hạ không biết đã nhìn bạn nhỏ trong ngực lần thứ mấy.

Yên lặng một lát, Đường Lập Hạ hỏi một câu: "... Em có muốn khóc tiếp không?"

Đường Tiểu Thảo: "..."

Vốn dĩ đang không muốn khóc, nhưng bị hỏi như thế, kí ức bi thương vì mẹ và cậu lén lút rời đi lại lần nữa hiện lên trong đầu, nước mắt vừa ngớt lại lần nữa vỡ đê.

Đối với việc chọc khóc bản thân lúc nhỏ, Đường Lập Hạ không thấy tội lỗi chút nào.

Không những như thế, cô còn trải nghiệm được cảm giác vô cùng mới lạ, không thể hình dung nổi, đại khái là cảm thấy cũng hơi nghiện?

Chẳng qua dù gì vừa mới đáp ứng Chu Cẩm Ngư sẽ làm một giáo viên tẫn chức tẫn trách, Đường Lập Hạ kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, lau sạch nước mắt cho nhóc mít ướt trong ngực.

Mặc dù rất giống như trêu cực ác, đến mức đứa nhỏ Đường Tiểu Thảo trong ngực ấm ức khóc thút thít, nhưng vô hình, dù bị bắt nạt như này vẫn vô thức ỷ vào cô, cảm giác này vẫn rất thích.

Cô cũng rất kiên nhẫn, có thể dỗ dàng bạn nhỏ trong lòng từ bi thương khóc thút thít chậm rãi bình ổn lại tâm trạng.

Nhưng không thể tránh khỏi việc bạn nhỏ bị cô bắt nạt lúc này ít nhiều trông không ổn.

Em khóc đến mức hốc mắt đỏ hồng, nước mặt lem nhem bôi bẩn cả khuôn mặt nhỏ bé. Em còn cọ đầu vào ngực cô đến mức tóc rối bời, lại còn thêm vết siết cổ càng lúc càng đậm lên...

Thế là Đường Lập Hạ thân làm giáo viên, mang theo Đường Tiểu Thảo bốn tuổi, cúp tiết buổi học đầu tiên trong đời.

Trải qua cả cuộc đời không dễ dàng, Đường Lập Hạ cảm thấy một buổi học nào có quan trọng bao nhiêu.

Đường Tiểu Thảo vẫn chưa trải nghiệm gì trên đường đời càng không có khái niệm gì với chuyện này.

Một lớn một nhỏ ngồi sau bếp phía sau căn tin nhỏ hẹp, ngồi cạnh ngọn lửa màu vỏ quýt nhún nhảy, hai người đều cúi đầu, cẩn thận bóc vỏ trứng gà.

Đường Lập Hạ nhanh chóng bóc xong một quả, giơ lên mặt mềm nộn của bạn nhỏ thử nhiệt chút.

"Nóng không?"

Đường Tiểu Thảo ngoan ngoãn lắc đầu.