Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 17: Vậy hãy để tôi cùng em băng qua con đường này lần nữa

Đợi cô lấy lại tinh thần, Chu Cẩm Ngư mấy giây chưa nhận được câu trả lời đã bắt đầu tức giận, trong mắt như tóe ra ngọn lửa giận, chỉ một đốm lửa cũng có thể lập tức bùng nổ.

"Ừ."

Tiếng đáp lại lạnh nhạt như dập sạch sẽ ngọn lửa giận nhỏ trong lòng Chu Cẩm Ngư.

Cô ấy còn chưa phản ứng kịp, sững sờ nhìn Đường Lập Hạ: "Gì cơ?"

"Ừ cái gì? Cái gì ừ? Cậu đang nói gì vậy?

Không đúng, chợt hơi quên mất mình tức vì chuyện gì ý nhờ??

Thấy thế, Đường Lập Hạ mới vừa rồi còn cố gắng tự tay gϊếŧ một đứa trẻ, lại chầm chậm giãn mặt ra, yếu ớt cười ấm áp hồi đáp: "Tớ nói là, tớ cũng sẽ giống như cậu, học cách làm một giáo viên tốt, học cách... để nuôi dạy một đứa trẻ."

Cũng không nhất định là ông trời cho mình thêm một cơ hội sống có nghĩa là muốn mình nảy sinh những suy nghĩ tự kỷ kia lần nữa. Đường Lập Hạ từ bỏ suy nghĩ chết đi của mình cũng chỉ vì cái ôm nho nhỏ lúc nãy.

Đường Lập Hạ đã từng vô số lần ôm chặt lấy bản thân trong vô số những đêm mất ngủ.

Nhưng được bản thân hồi nhỏ của mình chân thành ôm chặt như thế, đây là lần đầu tiên.

Cảm giác khi được bản thân hồi bé ôm vào lòng...

Thật sự rất kì diệu, giống như cô trèo non lội suốt rất nhiều năm, cuối cùng gặp đứa đứa trẻ bừa bộn đứng trước mặt mình.

Cô mang theo sát ý đầy người mà đến, lấy lại được một cái ôm ôn hòa, tinh khiết.

Thế là những hận ý bén nhọn, dày đặc tản đi đôi chút, khiến nỗi đau đớn, mệt mỏi ẩn sau lớp gai xương dần hiện ra, cuối cùng tất cả đều biến thành nỗi tủi thân khó nói.

Tôi hồi nhỏ ơi, có biết đoạn đường này sẽ gập ghềnh khó đi đến nhường nào không?

Tôi thật sự bước trên con đường này rất mệt, rất mệt. Có đôi khi tôi nghĩ, nếu không bước lên con đường này thì tốt biết mấy?

Cho nên sau bao năm tôi bước trên còn đường này, cuối cùng đã dừng bước.

Vốn tưởng rằng con đường này cứ thế kết thúc, nhưng tôi vừa quay đầu lại, lại phát hiện còn tôi hồi nhỏ chuẩn bị bước lên con đường giống thế...

Tôi muốn chặn em vào lúc ban đầu, nhưng thì ra ngoài con đường đen như mực này, em cũng như tôi, không còn lựa chọn nào khác.

Em còn nhỏ không nhận ra tôi, tôi lúc lớn cũng không cản em lại được.

May mà, tôi biết từng hố gai trên con đường này, từng một mình băng qua từng chặng bi thương trên con đường này.

Vậy hãy để tôi cùng em băng qua con đường này lần nữa.

Lần này, tôi sẽ không để em như tôi, để bùn lầy đau thương rơi lên người.