Đúng lúc này, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
"Lập Hạ, Lập Hạ, cậu đã tỉnh dậy chưa?" Tiếng thiếu nữ trẻ tuổi, hoạt bát vang lên.
Lưỡi dao đang miết vào da đau nhói chậm rãi bỏ ra. Đường Lập Hạ đặt dao xuống, đứng dậy đồng thời hạ tay áo xuống, che kín vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên cổ tay.
Cô kéo cửa phòng làm bằng gỗ ra, thấy rõ dung mạo cô gái bên ngoài xong thì mỉm cười, ấm áp hỏi: "Tớ vừa dậy, có chuyện gì không?"
Biểu hiện của cô không giống gì người từ tương lai trở về.
Mà Chu Cẩm Ngư cũng được trúng tuyển cùng cô, nghe vậy cũng không nhận ra điều gì, vẫn vui vẻ như cũ trả lời: "Không có gì ạ, bọn mình mới vừa tới đây, cô Lưu đã bảo ngày mai bọn trẻ đến học rồi... Cho nên tớ hơi hồi hộp chút, muốn hỏi xem cậu có muốn ra ngoài dạo chơi với tớ không? Coi như luyện tập làm quen với sinh hoạt của bọn trẻ luôn!"
Điều đầu tiên Đường Lập Hạ làm sau khi tỉnh dậy chính là hiểu rõ tình hình cơ bản xung quanh. Cô lật lịch treo trên tường, lật sách giáo khoa mới tinh trong ngăn kéo, cũng mở cửa sổ ra, nhìn trường tiểu học quen thuộc đối diện.
Lúc này Đường Lập Hạ bị cắt ngang việc tự tử nhìn Chu Cẩm Ngư, cô đã sớm không thể tìm ra chút kí ức quen thuộc nào trong hồi ức rồi. Cô thậm chí còn không nhớ rõ hồi nhỏ bản thân có gặp được giáo viên nào hoạt bát trẻ tuổi như này không.
Bởi vậy sau thời gian tự vấn ngắn ngủi, Đường Lập Hạ cụp mắt xuống, dịu dàng gật đầu, đồng ý với đề xuất của Chu Cẩm Ngư.
"Cảm ơn Lập Hạ! Cậu là tuyệt nhất mà!" Chu Cẩm Ngư reo hò một tiếng, lập tức khoác tay lên tay Đường Lập Hạ như rất thân quen, vui vẻ kéo cô ra ngoài.
Trong nháy mắt cánh tay bị túm lấy, ánh mắt Đường Lập Hạ hơi tối xuống. Cảm giác đau đớn mơ hồ trên cổ tay không khiến cô đau đớn khổ sở, ngược lại cô càng giãn mặt ra, đáy mắt tràn đầy hứng thú sung sướиɠ.
Trở về chốn cũ sao?
Hay là, lần này chọn một kiểu khác, chết tại nơi đã vây khốn hơn nửa cuộc đời mình?
Cứ như vậy, vậy là cô đã thực sự thực hiện đúng ý nghĩa "mai táng chính mình" ha?
"Lập Hạ, cạnh trường mình là hàng bán đồ ăn vặt kìa, cậu muốn ăn gì không?"
"Lập Hạ, Lập Hạ, cậu nhìn hai cái cây kia đi, vừa to vừa cao, chắc hai đứa mình cũng không ôm hết thân cây nhờ?"
"Ui! Lập Hạ, cậu nhìn sang kia đi! Dưới đó hình như là hồ nước nhờ? Tiếc là tớ không biết câu cá, nhưng mình có thể ra đấy xem người ta câu vào ngày nghỉ đấy!"
"Lập Hạ..."
Chu Cẩm Ngư hoạt bát nhảy cẫng lên, Đường Lập Hạ nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ.
Quầy bán quà ăn vặt kia hai mốt năm sau đã đóng hẳn vì chủ nhân đã mất, cái cây đó hai mốt năm sau vẫn im lặng sinh trưởng ở đấy, mặt hồ trong suốt kia... Cô còn nhớ lần gần nhất đi qua, bên trong chỉ còn nước bẩn tanh hôi, xanh lét.
Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây, từng viên ngói viên gạch, trong nháy mắt, Đương Lập Hạ nhìn từng thứ đều biến hóa thành dáng vẻ của hàng chục năm sau. Nhưng trong lòng cô cũng không cảm khái mấy, cô chỉ dịu dàng trả lời từng câu hỏi ngạc nhiên của Chu Cẩm Ngư, sau đó bình tĩnh nhìn mảnh đất vẫn còn thanh thúy, tươi tốt này.