Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 1: Người chết Đường Lập Hạ

Ánh đèn da cam chiếu rọi xuống khiến căn phòng phủ đầy màu ấm áp. Điện thoại đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch không ngừng rung.

Nhưng chủ nhân có thể cầm lấy nó lúc này lại yên lặng nhắm mắt, ngủ say trong bồn tắm. Làn nước dưới ánh đèn ấm áp dần dần loang thành màu đỏ xinh đẹp bởi máu trào ra từ cổ tay.

Mấy chục giây sau, điện thoại rung liên tục cuối cùng cũng ngừng, trên màn điện thoại sáng lên hiển thị có cuộc gọi nhỡ từ "Mẹ".

Nhưng mãi bảy ngày sau đó mới có người phát hiện chủ nhân ngôi nhà này đã chết từ lâu. Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên dưới khu chung cư, pháp y và cảnh sát ra ra vào vào dẫn tới vô số ánh mắt tọc mạch và tiếng chậc chậc cảm khái.

Mà người chết Đường Lập Hạ lại không như tưởng tượng trước khi chết của mình, sau bảy ngày có thể hồi hồn, tham dự lễ thất đầu của mình.

"Tiếc thật chứ..."

Tiếng than thở khe khẽ cất lên trong căn phòng nhỏ ảm đạm. Cô gái tỉnh lại trước bàn học nhỏ, cúi đầu nhìn từng vết cắt không lớn không nhỏ trên cổ tay, mấp máy môi, bỗng nhiên cau mày, nhắm mắt cười tự giễu.

Cô chết rồi, vốn tưởng rằng cái chết có thể kết thúc tất cả, nhưng vận mệnh hết lần này đến lần khác lại để cho cô về thời điểm bắt đầu.

Đường Lập Hạ lục soát lại trí nhớ của thân thể này: Đường Lập Hạ, 18 tuổi, mồ côi, vừa tốt nghiệp ngành sư phạm.

Chỉ cùng một cái tên, không trùng ký ức, cũng không có mối quan hệ thân thuộc nào.

Mọi thứ như chế tạo riêng vì cô.

Là để người sống lại như cô không ảnh hưởng đến bản thân ở dòng thời gian hiện tại này ư?

Nhẩm nhanh thời gian, bản thân cô vào thời điểm này mới chỉ khoảng tầm bốn tuổi.

Mà thân thể vốn nên nguyên vẹn này, nơi cổ tay nhẵn nhụi lại có thêm rất nhiều vết thương mới tinh.

Những vết thương dữ tợn này, xem ra, xem ra khác giống như lời cảnh cáo của vận mệnh.

Lúc này Đường Lập Hạ không thể không nghi ngờ có phải bản thân đã đắc tội với ai đấy trên trời hoặc thần linh nào không, cho nên cô sống một đời nát bét chưa đủ, sau khi cô chết còn dùng cách thức li kỳ như này để đưa cô về đây lần nữa.

Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cổ tay đầy vết máu, tay phải cầm lấy con dao vừa tìm thấy trong nhà.

Ngay lúc cô tự hỏi nếu rạch chồng lên chỗ vết thương kia sẽ chết thêm lần nữa không, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.