Sau Khi Trọng Sinh Tôi Đi Tìm Chân Ái

Chương 52: Bữa cơm gia đình

Nhưng so với trước kia, giờ đây bà đã mất đi một phần dịu dàng, thêm vào hai phần cứng cỏi.

Có vẻ người phụ nữ của ông đã rất vất vả để lăn lộn mưu sinh với cuộc sống này.

Bấy lâu nay hắn ngồi ở vị trí đó cũng vơ vét không ít. Cũng không biết là ai đã lôi ra tất cả bằng chứng trình lên cấp trên, nhưng cũng phải công nhận là rất có bản lĩnh. Bây giờ thời gian nhìn thấy hắn ở công ty khá ít, chủ yếu vẫn nghe người người chửi rủa về hắn. An Thụy cũng không khá hơn, nghe Anh Đào nói không biết y bất cẩn thế nào lại bị gãy xương tay, xin nghỉ phép hẳn một tháng để nghỉ ngơi.

Phương Bảo nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao mọi chuyện ở kiếp này lại thay đổi lớn đến vậy. Rõ ràng trước khi đi công tác hai người kia vẫn còn bình an. Là vì lí do gì mà có sự thay đổi này. Tuy rằng cậu trọng sinh, nhưng khẳng định không thể vì chút hành động nhỏ mà làm mọi chuyện thay đổi lớn đến vậy.

Đến giờ nghỉ trưa, khi Phương Bảo vào phòng vệ sinh thì tình cờ nghe được 2 đồng nghiệp nói chuyện với nhau về Gia Bách.

“Anh có nhìn thấy không? Hôm nay tên Gia Bách đó lại vác mặt đến công ty kìa.”

“Chắc là lại bị kêu tới để giải trình chứ gì?”

“Haha! Giải trình gì được nữa. Lúc nãy tôi tình cờ nhìn thấy anh ta đứng trong thang máy. Anh không biết đâu, gương mặt anh ta đen thui lại méo xệch như bị táo bón ấy. Tức cười lắm!”

Phương Bảo nghe tiếng nói chuyện xa dần, xác nhận 2 người đã rời đi thì cũng chậm rãi bước ra.

Dẫu sao cũng đã biết chuyện tên đáng ghét kia đang chịu nhục nhã và bất lực, cậu buồn cười muốn đến nhìn gương mặt hắn một chút, chủ yếu muốn chế nhạo một hồi.

Giám đốc thì sao, chức vị cao thì thế nào. Phương Bảo vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của hắn khi thấy cậu và Hoàng Lâm nằm bất động trong xe. Không chỉ có sự chán ghét, mà còn có vẻ khinh thường.

Phương Bảo nghĩ lại thì cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Dẫu sao khi đó cha mẹ cậu đã qua đời, vì tin tưởng hắn mới chia cho hắn số cổ phần của gia đình. Khi đó hắn đạt được mục đích nên trong mắt đương nhiên không coi cậu ra gì.

Bản thân cậu có thù tất báo, thời khắc hắn bị nghiệp quật cậu đương nhiên phải đến chế nhạo một phen.

Vào thang máy bấm nút, ngay khi cửa vừa mở ở đúng tầng thì cậu liền bước ra rồi rẽ qua hành lang. Phương Bảo ngạc nhiên khi nhìn thấy 1 thanh niên đứng phía ngoài ngay trước cửa phòng của Gia Bách. Người kia quay đầu sang cũng khá kinh ngạc khi thấy Phương Bảo, nhưng sau đó liền rời đi. Phương Bảo có cảm giác như người này muốn trốn tránh mình, nhưng rõ ràng cậu và người đó trước kia chưa từng gặp, không hề có xích mích nên hẳn sẽ không có lý do gì phải ngại gặp mặt nhau. Phương Bảo nghĩ bản thân lo lắng quá nhiều nên cố bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

Cậu nhếch khóe môi cười chế nhạo nhìn tấm bảng ‘Phòng Giám Đốc’ bên ngoài cửa. Xoay tay nắm cửa rồi kéo mở ra.

Ngay tại lúc đó, người thanh niên sau khi tránh mặt Phương Bảo thì đi tới lối rẽ, nép sát vào tường nhìn ra. Khi thấy Phương Bảo bước vào trong phòng Gia Bách liền lấy điện thoại ra nhắn tin với ai đó. Dáng vẻ thập thò khá khả nghi.

Ở một nơi khác,

Bảo Như, Cao Tùng, Hoàng Lâm và ông lão ngồi quanh bàn ăn. Không khí có vẻ khá căng thẳng và ngột ngạt.

Ông lão lần này gọi tất cả con cháu đến góp mặt, chính là để chính thức tuyên bố thối lui chức vị cũng như mong nhận được sự tha thứ. Bản thân ông cũng hiểu con trai vẫn không thể quên được người vợ mà nó yêu. Bao năm qua, từ sau khi ly hôn, Cao Tùng cũng chỉ sống cô độc. Ngoại trừ công việc và bận tâm đứa con trai duy nhất là Hoàng Lâm thì hầu như ông chưa từng nghe gì đến chuyện Cao Tùng muốn tiến thêm bước nữa với bất kỳ ai.

Ông từng vui vì nó giống ông, biết trọng tình trọng nghĩa, cũng từng rất buồn vì điều đó. Đôi khi quá lụy tình cũng rất khổ sở.

“Những điều cha muốn nói chỉ có vậy. Nếu các con không tha thứ cho cha cũng không sao. Nhưng bữa cơm gia đình này đối với cha rất quan trọng, có thể cùng cha ăn bữa cơm này được không?” Buông bỏ tất cả gánh nặng, giọng nói của ông giờ đây đã không còn cay nghiệt và áp đặt. Ngược lại chỉ có thỏa thuận cùng van nài.

Sự yếu đuối này của ông cũng là lần đầu Cao Tùng nhìn thấy. Có chút lạ lẫm cũng có chút thương cảm. Cha của ông chưa từng thể hiện điều đó với ông bao giờ, trước đây nếu không phải tức giận hét lớn thì cũng là nói năng lớn tiếng, thái độ cương quyết không cho người khác từ chối.

“Cha! Bữa cơm gia đình quan trọng, đương nhiên là chúng con sẽ ăn mà.” Nói xong liền nhìn Bảo Như. Nói thật, sau bao năm chia cách, khi nhìn lại Cao Tùng vẫn thấy Bảo Như rất xinh đẹp.

Nhưng so với trước kia, giờ đây bà đã mất đi một phần dịu dàng, thêm vào hai phần cứng cỏi. Có vẻ người phụ nữ của ông đã rất vất vả để lăn lộn mưu sinh với cuộc sống này. Cao Tùng bao năm qua kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong tận đáy lòng đối với ông tiền không quan trọng bằng gia đình. Nếu có thể, ông không muốn vợ mình phải khổ sở làm việc bên ngoài, có ông kiếm tiền là được rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Lâm vang lên âm báo tin nhắn đến.

“Ting ting!”

Khi Hoàng Lâm mở điện thoại lên xem, gương mặt vốn bình thản của Hoàng Lâm chợt nghiêm túc hẳn.

“Sao vậy?” Cao Tùng hỏi.

“Dạ! Chỉ là tin nhắn của người bạn thôi. Không có gì.”

“Vậy ăn cơm thôi!”

Bảo Như cũng không nói gì. Về bữa cơm này, bà cũng không thấy có gì khó chịu. Dẫu sao có con trai và chồng ở đây, cùng có mặt dùng chung bữa cơm cũng không tệ.

Bảo Như và Cao Tùng thưởng thức bữa ăn rất thoải mái và tự nhiên, hiếm thấy mọi người được sum vầy, Hoàng Lâm cố nén cảm xúc khó chịu xuống mà cùng mọi người dùng qua bữa cơm. Là người đã giúp ông nội hoàn thành mong ước bữa cơm gia đình, nên hơn ai hết Hoàng Lâm phải có mặt ở đây.

Sau bữa cơm, Hoàng Lâm khéo léo nói lời chào rồi rời khỏi nhà hàng. Đi ra khỏi nhà hàng, vẻ mặt anh đã trở nên căng thẳng hơn.

Hoàng Lâm thừa nhận rằng anh đang ghen. Vừa lúc nãy anh nhận được tin nhắn từ một thuộc hạ đang làm trong công ty của Phương Bảo, anh không ngờ người trong băng nhóm lại hoạt động rộng rãi nhiều lĩnh vực đến vậy. Có vẻ trước kia anh nghĩ họ chỉ biết đấu súng, đánh nhau như xã hội đen là hoàn toàn sai.

Người đó nói Phương Bảo đã một mình vào phòng Gia Bách tìm gặp hắn.

Anh tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện có lẽ không phải như tưởng tượng của bản thân. Nhưng trong lòng vẫn khó kìm chế được cảm xúc ghen tuông. Không còn cách nào, anh chỉ đành đến nhà Phương Bảo, xin phép cha mẹ Phương Bảo cho lên phòng chờ Phương Bảo về để hỏi mà thôi.

Phương Bảo lúc tan làm đang dọn đồ chuẩn bị về thì nghe trưởng phòng thông báo mời mọi người đi ăn tiệc nướng.

“Hoan hô!” Mọi người trong văn phòng lập tức reo hò vui mừng.

Dẫu sao cũng rất lâu rồi không được tham gia tiệc văn phòng, mà lần này còn được trưởng phòng mời, nên đương nhiên ai cũng hào hứng. Trưởng phòng còn đặc biệt đến bên cạnh rủ Phương Bảo đi, không chỉ vậy còn vỗ vai cậu nói.