Trong ấn tượng của Bảo Như, cha chồng bà là người xấu xa lại ích kỷ.
Chỉ vì để duy trì cái nhóm xã hội đen của ông ta mà bất chấp mọi chuyện.
Nếu vào một ngày nào đó, bản thân anh đánh mất Phương Bảo thì sẽ thế nào. Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì cảm giác lúc đó hẳn sẽ là tận thế nhỉ?
Hoàng Lâm lắc đầu xua đi ý nghĩa đó. Anh không dám tưởng tượng đến chuyện đó thêm một lần nào nữa.
Ở một nơi khác,
Chuyến đi công tác của Phương Bảo và cha cậu rất thuận lợi. Vào buổi tối ngày cuối cùng, cả nhà 3 người vui vẻ dắt nhau ra ngoài ăn uống dạo chơi. Cũng khá lâu rồi gia đình Phương Bảo không được thoải mái đi chơi xa như vậy.
Cũng trong khoảng thời gian này, Bảo Như đã quyết định quay trở lại quê nhà, nơi đã ghi dấu nhiều kỷ niệm của gia đình bà. Vốn định về nhà thăm con trai một chút, thật không ngờ trên đường về gặp phải tình huống bất ngờ. Chiếc taxi bà thuê vẫn theo yêu cầu của bà mà cứ thế chạy đi, đột nhiên xe thắng gấp vì có một chiếc xe màu đen chặn đầu. Bảo Như hoảng hốt khi thấy người bước ra từ chiếc xe đó.
Ông lão bước xuống xe dưới sự hộ tống của cấp dưới, ông đi tới cửa xe taxi mà con dâu ông đang ngồi. Có những chuyện cần phải nói rõ, dẫu sao cũng là bản thân ông làm sai trước.
Bảo Như vừa lo vừa sợ, vội hạ cửa kính xe xuống, thấp thỏm nhìn ra ngoài.
“Con có thể nói chuyện với cha một lát không?” Ông lão lên tiếng.
Bảo Như thật sự nghĩ mình nghe lầm. Ông già khó chịu đó tự xưng mình là cha sao? Ông ta vốn không chấp nhận có một cô con dâu là bà mà.
Dù khó tin cách mấy thì chuyện mà ông ta đến tìm bà vẫn là thật. Lúc này bên kia đường đang có vài người dân đang tò mò đứng nhìn. Đoạn đường tuy vắng vẻ nhưng lòng hiếu kỳ thì ai cũng có, lo sợ lại gây thêm hiểu lầm không đáng có nên bà đành gật đầu đáp.
“Dạ được!”
Ông lão nghe vậy liền mỉm cười.
“Vậy chúng ta vào quán nước phía trước nói chuyện nhé!”
“Dạ!”
Người dân thấy chuyện lạ nên nhìn ngó, sau đó hai chiếc xe là tâm điểm câu chuyện lần lượt rời đi. Họ cũng hết chuyện hóng hớt mà quay lại làm việc của bản thân.
Bên trong quán nước, Bảo Như cúi thấp đầu nhìn xuống. Hai bàn tay bà nắm chặt, ngón cái không ngừng vân vê tiết lộ nỗi bất an bên trong bà.
“Thức uống của quý khách đây ạ!” Người phục vụ đúng lúc mang đồ uống đến. Bầu không khí vốn đang rối rắm lúc này mới hòa hoãn được một chút.
“Cảm ơn cô!” Bảo Như nhận lấy ly nước, nói lời cảm ơn.
Khi phục vụ đã đi xa, ông lão mới chậm rãi lên tiếng.
“Bảo Như à, những năm qua đã để con phải vất vả nhiều rồi.”
Nếu là bà của trước kia, khi nghe câu nói này hẳn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ thì ngoại trừ đề phòng và lo lắng ra, bà lại chẳng hề có chút cảm kích nào.
Biết Bảo Như không quan tâm lời nói của mình, dù sao những năm qua ông đã khiến gia đình con trai chia cách, Bảo Như lại là người đau lòng nhất. Giờ đây Bảo Như khó chịu và không hoan nghênh ông cũng là điều đương nhiên.
Bản thân ông đã già, sau khi giao lại mọi việc cho Hoàng Lâm thì ông xem như đã hoàn thành trách nhiệm. Buông bỏ gánh nặng và nỗi lo lắng của bản thân xuống, ông mới có thời gian ngẫm nghĩ lại từng chuyện đã qua. Trước kia cảm thấy bản thân không làm sai, giờ thì khác rồi, luôn cảm thấy mỗi việc mỗi lời nói trước kia luôn mang theo gai nhọn. Không chỉ làm tổn thương người khác còn tự tổn thương chính mình.
Con trai tức giận bỏ đi, con dâu thì không muốn nhìn mặt, cháu trai thì gần đây đã có thể trò chuyện được rồi. Nhưng muốn sửa đổi cục diện hiện tại, chỉ một lời xin lỗi thôi thì chưa đủ.
“Cha hối hận vì những việc đã làm. Bảo Như à, con có thể trở về không? Không cần phải đi xa bên ngoài nữa.”
“Ông tưởng tôi muốn vậy sao?” Ánh mắt Bảo Như nhìn ông đầy căm thù.
Ông ta đã làm những chuyện gì, tưởng rằng bây giờ tìm đến bà rồi nói bản thân đã hối hận thì mọi chuyện có thể làm lại như trước sao?
Khoảng thời gian con trai cần bà, giờ làm sao mà bù đắp?
Vợ chồng nhiều năm không nói chuyện, muốn trở lại như xưa thì nào có dễ dàng đến thế?
“Rốt cuộc ông tìm tôi có chuyện gì?” Bảo Như không tin là ông ta tìm đến chỉ để nói những chuyện như vậy.
Nói thế nào cũng không giống tính cách của ông ta.
“Vì cha mà Cao Tùng và con đều khổ sở. Cha thật sự rất áy náy.”
“Ông sẽ không dễ dàng nói ra câu này. Có phải là có chuyện gì không? Ông đang giấu tôi chuyện gì?” Bao nhiêu năm qua ông ta không ngừng chèn ép. Lý nào lại tự dưng tìm đến rồi xin tha thứ như vậy. Hẳn là trong chuyện này ông ta đã nhận được lợi ích gì đó rồi.
Ông lão không trả lời câu hỏi mà chỉ nói thêm.
“Cao Tùng từng đến tìm cha với vẻ tức giận vì cha đã cố bắt Hoàng Lâm đi xem mắt. Có lẽ nó không muốn Hoàng Lâm phải trải qua chuyện tương tự.”
“Ông còn bắt Hoàng Lâm xem mắt?” Giọng Bảo Như run run, hiển nhiên là đang tức giận.
“Nhưng cha đã từ bỏ chuyện đó. Đổi lại, Hoàng Lâm phải tiếp nhận công việc của cha.” Đây chính là điều ông muốn thú nhận. Bao nhiêu năm qua, điều ông mong muốn nhất chỉ có vậy. Anh em chí cốt, đàn em thân cận của ông trung thành với ông bấy năm nay. Sao nỡ nói bỏ là bỏ được, hơn ai hết ông hoàn toàn thấu hiểu hoàn cảnh và cuộc sống của họ.
Nếu không có tổ chức và mọi người đồng lòng cùng vượt qua, có lẽ cuộc sống của họ vẫn còn khổ sở và bất hạnh. Tổ chức của ông có thể không tốt đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không buôn ma túy, vũ khí, những thứ gây hại cho nhiều người.
Bản thân họ từng ở địa vị thấp, bị người người giẫm đạp chèn ép. Họ mới càng thấu hiểu đạo lý điều bản thân không thích thì sẽ không làm với người khác.
Ông tin tưởng họ, cũng tin tưởng Hoàng Lâm có thể làm được. Ông trao vị trí đó lại cho Hoàng Lâm, gửi gắm những người ông tin tưởng lại cho anh. Tương lai nhất định sẽ trợ giúp cho Hoàng Lâm thật nhiều.
“Thằng bé đồng ý?” Bảo Như sửng sốt. Hoàng Lâm thế mà chấp nhận sao? Đó gờ thằng bé ghét nhất là bị ép buộc và những chuyện phi pháp mà.
“Những điều cha muốn nói đều đã nói hết. Biết con không ưa gì cha, nên cha đi trước đây. Tạm biệt con!”
Trong ấn tượng của Bảo Như, cha chồng bà là người xấu xa lại ích kỷ. Chỉ vì để duy trì cái nhóm xã hội đen của ông ta mà bất chấp mọi chuyện. Trước kia còn muốn Cao Tùng nối nghiệp, nhưng Cao Tùng luôn ấp ủ mong ước lập nghiệp chân chính. Sau này giữa Cao Tùng và bà nảy sinh nhiều mâu thuẫn đến mức không thể sống chung mới phải ly hôn. Nhưng tất cả mọi chuyện đều là do ông già đó ép bà.
Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống gia đình ba người trước kia tuy không phải nhà cao cửa rộng nhưng luôn hạnh phúc và ấm áp. Hoài niệm về quá khứ khiến bà bật khóc. Bà muốn quay lại, muốn trở về nhà.
Hôm sau.
Sau chuyến công tác, Phương Bảo quay về công ty làm việc. Không ngờ vừa trở lại làm việc đã nghe Anh Đào nói về mấy tin tức chấn động. Phương Bảo không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Hiện tại Gia Bách đang bị mấy cấp trên khiển trách.