Khi người ta quá tuyệt vọng,
họ sẽ mất đi lí trí, chuyện hoang đường thế nào
cũng sẽ tin là thật.
(Phương Bảo)
Phương Bảo vốn đang xúc động chợt cảm thấy hoang mang. Cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nơi này chỉ có một chiếc giường bệnh của cậu, bên cạnh giường là một chiếc bàn nhỏ. Phía trên bàn có bình nước cùng một túi lớn mà người thanh niên vừa mang tới. Bên trong bịch là hai hộp thức ăn cùng hai bịch canh rau.
Phòng không có cửa sổ nhưng được lắp máy điều hòa, trên tường có treo loại lịch xem theo từng tháng. Cuối cùng Phương Bảo cũng nắm được điểm mấu chốt quan trọng, theo số năm hiển thị trên lịch treo tường thì đã sớm trôi qua từ năm ngoái.
Phương Bảo nhìn người thanh niên trước mặt, khóe mắt cậu hồng hồng, hơi thở gấp gáp.
“Hoàng... Lâm…” Giọng Phương Bảo run rẩy gọi.
“Nói cho em nghe! Hôm nay là ngày nào, tháng nào, năm nào?”
“...” Hoàng Lâm nhìn biểu hiện kỳ lạ của Phương Bảo, tuy anh không biết tại sao Phương Bảo lại như vậy nhưng chắc chắn sự kinh ngạc của cậu là thật. Từ cảm xúc, giọng nói cho đến biểu cảm gương mặt đều hoàn toàn chân thật.
Chắc em ấy đã rất sốc! Hoàng Lâm buồn lòng nghĩ.
Hoàng Lâm nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ kia.
“Hôm nay là 21 tháng 7 năm 2015!”
“Tích!” Giọt nước mắt của Phương Bảo rơi xuống. Cậu không biết tại sao lại như vậy, nhưng lúc này cậu không cách nào kiềm chế được bản thân. Nước mắt cứ rơi không chịu ngừng.
“Tại sao? Tại sao lại khóc?” Phương Bảo lấy hai tay ôm mặt, ngăn tiếng khóc lại trong cổ họng.
Hoàng Lâm siết chặt hai nắm tay, anh đang rất tức giận, anh giận kẻ đã khiến Phương Bảo trở nên thế này.
Tên đáng ghét! Không thể tha thứ!
“Cạch!” Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
“Phương Bảo!” Một người phụ nữ cùng một người đàn ông vội vã bước vào, họ đều đã trung niên. Trên gương mặt họ đều là lo lắng và hoảng sợ.
Phương Bảo nghe tiếng gọi thì lập tức ngẩng mặt lên nhìn hai người vừa tới, nước mắt vẫn đang dính ướt gương mặt cậu. Nhìn vẻ đáng thương của cậu, hai người đều đau lòng.
Phương Bảo không tin vào mắt mình, cậu vỡ òa trong hạnh phúc. Cậu nhanh chóng bước xuống giường, dùng hết sức lao tới ôm chặt cha mẹ.
“Cha, mẹ! Con nhớ hai người lắm!”
Không biết đã bao nhiêu đêm, cậu một mình khóc thầm. Chỉ mong được gặp lại cha mẹ dù chỉ một lần. Người ta nói người chết sẽ thành ma, cậu tin là thật nên mỗi tối đều thức rất khuya, nhưng dù có đi khắp cả căn nhà thì cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng cha mẹ đâu. Cả căn nhà đều trống vắng, không một hơi ấm. Nơi vốn được gọi là nhà, là tổ ấm đáng ra phải rất vui vẻ, hạnh phúc và rộn rã tiếng cười. Nhưng tất cả đã đột ngột mất đi sau khi cha mẹ cậu gặp tai nạn trong chuyến đi công tác.
Cậu, từ đó đã mãi mãi mất đi cha mẹ. Cha mẹ là những người thân duy nhất của cậu trên cõi đời này. Khi cha mẹ mất cậu đã hoàn toàn suy sụp, ngay cả chuyện thức khuya để gặp cha mẹ cậu cũng dám làm. Khi con người ta quá tuyệt vọng, họ sẽ mất đi lí trí, chuyện hoang đường thế nào cũng sẽ tin là thật.
Phương Bảo cậu là người như vậy, sẽ vì những thứ trước mắt mà không biết suy nghĩ cẩn thận. Cậu rất ghét tính cách này của mình, cậu muốn thay đổi nó. Cậu không muốn mình vẫn là con người thất bại như vậy.
Lúc này, cậu chỉ muốn ôm cha mẹ thật chặt, chỉ muốn được bao bọc trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. Phương Bảo hạnh phúc nói.
“Con còn tưởng sẽ không bao giờ gặp được cha mẹ nữa!” Nước mắt cậu không ngừng rơi, nhưng lần này cậu khóc vì hạnh phúc.
Mẹ cậu nhẹ vỗ lưng an ủi.
“Thằng bé ngốc này, cha mẹ mới đi có vài ngày mà làm như lâu rồi không gặp á!”
Cha mẹ buông cậu ra, tuy không biết vì sao Phương Bảo lại xúc động nhưng nhìn con trai đáng thương như vậy, họ cũng không tiện hỏi thêm.
Phương Bảo ngạc nhiên.
Đi vài ngày?
Khoan, chờ đã! Hoàn cảnh này, khung cảnh này… Phương Bảo ngỡ ngàng nhìn lại mọi thứ xung quanh, sau đó cậu bàng hoàng bước tới gường rồi thẫn thờ ngồi xuống.
Mình thật sự sống lại rồi? Lại còn là thời điểm một năm trước?
Haha! Sao lại có chuyện hoang đường như vậy? Sống lại? Haha! Phương Bảo hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện mình đã sống lại.
Từ sau khi cha mẹ mất, cậu không ngừng đi tìm bóng dáng của hai người. Nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là hư không tĩnh lặng. Cũng từ đó cậu quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng vào thứ gọi là điều ước hay phép màu nữa. Để một người tin tưởng vào thứ ảo tưởng không có thật đã khó, càng huống gì điều đó lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình như vậy.
Phương Bảo chống hai tay lên đầu gối che lấy khuôn mặt mình. Cậu sợ, sợ tất cả những gì đang nhìn thấy trước mắt là giả, sợ khi đặt hy vọng thì sẽ thất vọng. Nỗi đau từ sự mất mát trước đó đã trở thành nỗi ám ảnh của cậu, khiến cậu không thể nào phân biệt được thật giả nữa.
Cha mẹ Phương Bảo thấy cậu đột nhiên suy sụp như vậy thì hoang mang, lo lắng.
“Phương Bảo bị sao vậy?” Mẹ Phương Bảo - Thúy Lan hỏi Hoàng Lâm.
“Em ấy chỉ là hơi chóng mặt thôi ạ, dù gì cũng đang bị sốt. Hai bác đừng lo, chắc là một lát em ấy sẽ khỏe thôi.” Hoàng Lâm an ủi.
“Vậy sao? Vậy thì tốt!” Cha Phương Bảo - Đại Thành gật đầu, nhưng vẫn chưa buông được nỗi lo trong lòng.
“Hai bác có đói không? Để con đi mua thức ăn cho hai người?” Hoàng Lâm quan tâm hỏi.
“Không cần…”
“Ọt ọt…!” Thúy Lan đang muốn từ chối thì bụng chợt réo.
“Haha! Ngại quá!” Bà cười ngại ngùng.
Họ vốn đang đi du lịch, không ngờ sáng nay nhận được điện thoại từ Hoàng Lâm báo là Phương Bảo bị sốt nặng đến nỗi nhập viện. Hai người đành dừng giữa chừng mà bắt xe tới bệnh viện xem thử. Vì quá lo lắng nên cả đoạn đường về hai người chưa kịp ăn gì.
“Không sao! Hai bác ngồi ghế chờ một lát, con đi sẽ về ngay!” Hoàng Lâm nói xong thì lễ phép chào hai người rồi bước ra.
Cha mẹ Phương Bảo ngồi xuống ghế trò chuyện với nhau, họ thật sự không có ý định bắt chuyện với Phương Bảo. Có lẽ vẫn nên để cậu từ từ bình tĩnh lại thì tốt hơn.
“Thằng bé Hoàng Lâm tốt bụng quá! Lại còn đẹp trai nữa.” Thúy Lan cười nói.
“Ừm! So với thằng con lúc nào cũng làm người ta lo lắng kia thì tốt hơn nhiều!” Đại Thành buồn bực nói.
“Cái ông này! Sao trước mặt con lại nói vậy?” Bà vỗ chân ông một cái, trách mắng.
Phương Bảo hoàn toàn không nghe thấy gì, cậu hiện đang lâm vào dòng suy nghĩ của bản thân. Cậu đã thử nhắm mắt cố ép bản thân mình bình tĩnh, nhưng khi mở mắt ra mọi thứ vẫn như cũ.
Nếu mọi thứ đã không thể thay đổi thì có lẽ bản thân cậu nên thay đổi. Cậu cần thay đổi suy nghĩ của mình, có khi cậu đã thật sự sống lại nhờ vào sự thần kỳ nào đó. Hoặc có lẽ ngay cả ông trời cũng thương xót cho số phận của cậu chăng?
Phương Bảo thật sự không biết, nhưng nếu có cơ hội được làm lại, cậu quyết trân trọng tới cùng. Tuyệt đối sẽ không để chuyện buồn của quá khứ lặp lại.
Nhưng trước tiên, có một chuyện cậu cần xác nhận. Phương Bảo ngẩng đầu lên, ngồi thẳng lưng nhìn cha mẹ.
“Cha, mẹ!”
Cha mẹ cậu quay sang nhìn.
“Hai người có phải vừa đột ngột trở về từ chuyến du lịch?”
“Đúng rồi!” Mẹ cậu gật đầu.