Sau Khi Trọng Sinh Tôi Đi Tìm Chân Ái

Chương 1: Không cam lòng

Nghe nói, khi con người chết đi

thì linh hồn sẽ thoát ra và đầu thai chuyển kiếp.

Nếu như điều đó là sự thật thì Phương Bảo mong sao

kiếp sau của cậu được hạnh phúc.

(Phương Bảo)

“Người anh em! Cậu đừng trách tôi nha. Hãy trách người mẹ xấu xa của cậu đấy, nếu bà ấy không cướp người đàn ông mà mẹ tôi yêu nhất. Chắc chắn mẹ và tôi đã không phải sống khổ sở đến bây giờ rồi!”

Phương Bảo cố mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra nhưng lại không cách nào làm được. Cậu nghe rõ từng lời nói của người kia. Người vừa nói những lời ấy chính là “bạn thân” - An Thụy của cậu.

Khi đôi mắt cuối cùng mở ra được, thì mọi thứ trước mắt cậu đều mờ ảo, dần dần mới lấy lại được tiêu cự.

“...” Phương Bảo muốn nói nhưng miệng lại không thể nào hoạt động được. Cậu mệt mỏi nhìn hai bóng dáng đang đứng trước mặt mình.

“Kết thúc mọi chuyện ở đây đi, kết thúc cả tình bạn giả dối của chúng ta. Hahaha!” An Thụy cười khoái chí.

“Được rồi! Mau đi thôi em yêu! Nơi này bốc mùi quá, đi khỏi đây nhanh lên!”

Gương mặt của người đứng bên cạnh biểu lộ sự chán ghét.

Hắn quen Phương Bảo lâu như vậy, nhưng cũng chỉ có thể ôm ấp bình thường. Một chút đυ.ng chạm thân cận hơn cũng bị cậu từ chối.

“Hừ! Loại người thích giữ thân như cậu thì tôi đây không cần! Cậu cứ giữ tấm thân đó mà đi chết đi.” Hắn chán ghét nghĩ.

Sau đó người này cúi đầu hôn lên trán An Thụy một cái. Phương Bảo không ngờ người đó vậy mà lại là “bạn trai” của cậu.

“Hahaha!” Nếu Phương Bảo có thể cử động cơ miệng, chắc chắn cậu sẽ cười lên một cách điên dại.

Thật không thể tưởng tượng nổi, người bạn thân mà cậu tin tưởng nhất cùng người bạn trai mà cậu yêu nhất lại lén lút hẹn hò sau lưng cậu. Bây giờ cả hai còn cố tình tạo hiện trường giả là một vụ tai nạn giao thông. Vì thắng xe có vấn đề nên khi xe rẽ ở khúc cua đã không kịp thời xử lý mà tông gãy rào chắn rồi lao xuống vực.

Vì đây là đường núi nên rất ít xe qua lại. Tất cả, đều là âm mưu do hai người họ dàn dựng ra. Nói với cậu rằng trên đường đi công tác về vô tình bị thương bảo cậu tới giúp đỡ, nhưng thật ra là lên sẵn kế hoạch để gϊếŧ chết cậu. May mắn là xe cậu có thiết kế an toàn, khi xảy ra va chạm sẽ có bong bóng tránh va chạm mạnh. Nhưng vì xe rơi xuống vực lại còn xoay nhiều vòng khiến cửa kính xe vỡ nát. Nhiều vị trí trên cơ thể cậu cũng bị thương nặng nề.

Phương Bảo biết hiện tại mình chỉ đang hấp hối trước khi chết mà thôi, nhưng cậu không cam lòng.

Nhìn bóng lưng của hai kẻ tồi tệ kia mà Phương Bảo hận không thể bật dậy đánh cho chúng một trận nhừ tử. Nhưng, bây giờ một chút sức lực cũng không có.

“Rừm!” Hai kẻ đó lên xe khởi động rồi phóng đi thật nhanh.

“Khụ!” Phương Bảo ho ra máu. Cơn ho cũng làm cậu khẽ run lên, cánh tay phải của cậu chạm phải thứ gì đó.

“À phải rồi! Hoàng Lâm!”

Phương Bảo cố sức xoay đầu nhìn người thanh niên nằm im bất động tựa đầu vào thành ghế. Máu từ trên đầu anh chảy dài qua trán, dọc xuống toàn bộ khuôn mặt anh.

“Hoàng Lâm!” Phương Bảo đau thương gọi tên anh. Nhưng anh không hề đáp lại. Trong chuyện này, anh là người vô tội. Anh không hề liên quan gì đến gia tài của nhà họ Lâm nhưng lại vô cớ bị sát hại. Hai kẻ sát nhân tàn ác đó, ngay cả người ngoài cũng không buông tha.

“Hoàng Lâm!” Phương Bảo run rẩy. Cố di chuyển cánh tay mình tới bàn tay đầy máu của anh.

“Tí tách!” Từng giọt máu từ ngón tay anh rơi xuống.

“Hoàng Lâm! Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!” Phương Bảo dùng bàn tay suy yếu của mình lay bàn tay của anh. Nhưng Hoàng Lâm một chút cảm giác đều không có.

“Khụ khụ!” Phương Bảo lại ho ra máu, cơn ho này khiến l*иg ngực cậu đau kinh khủng. Cậu biết nội tạng cùng xương của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu chắc chắn không thể sống quá 20 phút.

Nghe nói, khi con người chết đi thì linh hồn sẽ thoát ra và đầu thai chuyển kiếp. Nếu như điều đó là sự thật thì Phương Bảo mong sao kiếp sau của cậu được hạnh phúc. Không cầu vàng bạc đầy nhà, không mong sống lâu trăm tuổi. Chỉ cần mạnh khỏe, cả đời bình an là tốt rồi.

“Hoàng Lâm! Chờ em một lát. Em sẽ đi cùng anh ngay.” Phương Bảo thì thào. Không biết có phải ảo giác hay không mà cậu chợt thấy gương mặt mình nóng hổi.

Hoàng Lâm vốn là anh hàng xóm sát bên nhà cậu. Từ khi còn nhỏ, Phương Bảo đã biết người hàng xóm này tính tình lầm lì không thích kết giao với ai. Nếu không phải cậu mặt dày kết bạn với người ta thì chắc là Hoàng Lâm đến giờ cũng chẳng có người bạn nào.

“Có phải nếu anh không kết bạn với em thì bây giờ đã không bị em làm liên lụy?” Phương Bảo đau khổ nghĩ. Không biết từ lúc nào mà cậu đã khóc.

Cậu là kẻ đã nhẫn tâm từ chối tình cảm của Hoàng Lâm. Vậy mà anh vẫn luôn đi theo bảo vệ cậu. Lần này cũng vậy, lúc chiếc xe sắp đâm vào rào chắn, Hoàng Lâm đã cởi dây an toàn của bản thân rồi ôm cậu vào lòng mà bảo vệ. Nếu không vì như vậy anh cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế.

Phương Bảo rơi nước mắt. Cậu chưa từng thấy người nào ngốc nghếch lại si tình như vậy. Đúng là ngốc nghếch chưa từng thấy.

“Anh tưởng làm như vậy thì em sẽ động lòng sao? Anh tưởng em sẽ thích anh sao?”

“Hoàng Lâm! Anh ngốc lắm!” Phương Bảo mệt mỏi nói. Đôi mắt cậu mờ dần, hơi thở cũng yếu đi. Có vẻ như tử thần đã tới đón cậu rồi. Nhưng trước khi chết, cậu muốn nhìn lại tên ngốc này, người đã yêu cậu sâu đậm mà không hề mong được hồi đáp.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu chỉ kịp nói: “Hoàng Lâm! Nếu có kiếp sau em sẽ bảo vệ anh và yêu anh thật nhiều!”

Không một ai biết dưới vách núi có một chiếc xe rơi xuống. Không một ai nhận ra sự biến mất của họ.

---

“Tích! Tích!” Âm thanh máy điện tim vang lên từng nhịp.

Phương Bảo chậm rãi mở mí mắt nặng nề của mình ra. Cậu cảm thấy đầu mình rất nặng, cậu choáng váng nhìn mọi thứ xung quanh.

Chóng mặt quá!

Phương Bảo muốn giơ tay lên xoa mắt nhưng mới cử động mấy ngón tay đã thấy toàn thân mệt mỏi, mất sức.

Khi nhìn tay phải, cậu thấy có một cây kim đang được ghim vào, ống dẫn được nối từ bình nước biển phía đầu giường.

Mình còn sống sao?

Phương Bảo cố gắng nhìn cơ thể mình. Ở những vùng da lộ ra, trông hoàn toàn lành lặn.

Vụ tai nạn đó đã khiến nội tạng và xương của mình bị tổn thương nặng mà. Mình được cứu rồi sao?

Phương Bảo cảm thấy khó tin, nhưng nhìn không gian xung quanh, thì đây rõ ràng là một phòng bệnh mà.

“Cạch!” Chợt có tiếng mở cửa. Phương Bảo nghĩ chắc là bác sĩ tới để xem xét tình trạng của cậu, nên đành nằm im.

“Roạt!” Có tiếng bịch ni lông đặt lên bàn.

“Em tỉnh rồi sao?”

Vừa nghe giọng nói ấy, trái tim Phương Bảo chợt thắt lại. Cõi lòng cậu quặn đau, ngay lập tức cậu ngoái đầu nhìn người vừa nói. Vì cử động đầu quá nhanh nên khiến cậu bị đau cổ.

“Ai da!” Phương Bảo nhăn mặt than.

“Em giật mình hả?” Người vừa nói còn khẽ cười một tiếng.

Biết bản thân mình lúc này rất khôi hài nhưng Phương Bảo không cách nào cười nổi. Cậu nhìn người thanh niên đang chậm rãi bước tới.

“Cộp! Cộp!” Tiếng đế giày đặt xuống sàn vang lên liên hồi. Hình ảnh anh bước đi như được quay chậm trước mắt Phương Bảo.

Khóe mắt cậu rưng rưng, khó tin hỏi.

“Anh… không sao chứ? Sao lại… lành lặn như vậy…?”

Trong khi mình thì nằm trên giường vừa đau đầu vừa mệt mỏi.

Hay là mình đang nằm mơ?

Phương Bảo hoang mang nghĩ. Được nằm nghỉ nên cậu dần cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, đã có thể hoạt động cơ thể, cậu chậm rãi ngồi dậy.

“Người bị sốt sẽ trở nên ngốc sao?” Người thanh niên nhìn gương mặt đờ đẫn của Phương Bảo thì thầm.