Huyết Ngục Ma Đế

Chương 14: Một hy vọng

Đệ tử của bất kỳ môn phái nào cũng sẽ chia thành ba loại, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền!

Đệ tử ngoại môn là nhóm người có trình độ và chế độ đãi ngộ thấp nhất, chỉ khi trở thành đệ tử nội môn thì mới có thể hưởng được một ít đãi ngộ tốt trong môn phái.

Nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì nhất định phải tu luyện ra được linh ấn bát trọng trước hai mươi lăm tuổi, bởi vì nếu không đạt được nó thì đời này sẽ gần như không có hy vọng ngưng tụ được ra Trần Thân nữa. Này cũng không phải là do Thiên Tâm Tông cố ý đặt ra quy củ hà khắc, mà đây là quy củ mà cả giới tu hành đều phải tuân theo.

Đương nhiên cũng không phải là không có ngoại lệ, có điều xác suất ngoại lệ xuất hiện thực sự là quá thấp.

Năm đó Diệp Nguyên Quân không đủ điều kiện, đánh mất tư cách tiến vào nội môn, lại càng đánh mất hy vọng ngưng tụ được ra Trần Thân.

Lúc ấy ông chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là tiếp tục ở lại Thiên Tâm Tông làm đệ tử ngoại môn, hai là... Rời khỏi đó rồi tự mình mở ra một thế giới riêng.

Diệp Nguyên Quân đã lựa chọn con đường thứ hai.

Buổi tối trước hôm ông rời khỏi Thiên Tâm Tông một ngày, sư phụ của ông đã tìm đến rồi lén lút đưa cho ông một quyển công pháp tu hành tên [Tinh Vân Quyết], căn dặn rằng nếu sau này Diệp gia có hậu duệ nào có thể tu luyện ra linh ấn bát trọng trước tuổi hai mươi lăm, thì có thể để cho người đó tu luyện ông pháp này, mà bộ công pháp này có thể giúp người tu luyện ngưng tụ được Trần Thân!

Một khi có thể ngưng tụ được Trần Thân thì không những có thể một lần nữa quay về Thiên Tâm Tông, mà còn có thể trở thành đệ tử nội môn luôn!

Diệp Nguyên Quân mang theo quyển công pháp này, đi tới trấn Thu Diệp, khai chỉ tán diệp* rồi cắm gốc rễ xuống, đây cũng là lý do vì sao Diệp Nguyên Quân lại coi trọng [Tinh Vân Quyết] như vậy. Bởi vì đối với ông mà nói, nó đã không chỉ là một bộ công pháp, mà còn là một hy vọng, hy vọng có thể để cho Diệp gia quay trở về Thiên Tâm Tông!

*khai chỉ tán diệp: Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Có rất nhiều đệ tử ngoại môn trong Thiên Tâm Tông cũng đã đưa ra lựa chọn giống với Diệp Nguyên Quân, mà Thiên Tâm Tông vì để phát triển lớn mạnh cũng đồng thời cho những đệ tử ngoại môn này một cơ hội để quay trở lại tông môn, nên đã quyết định cứ cách ba năm lại tổ chức một lần tuyển chọn.

Để cho tất cả các đệ tử ngoại môn chọn ra những người hai mươi tuổi có thiên phú tốt ở trong đám con cháu của họ đến Thiên Tâm Tông tham gia tuyển chọn, một khi được chọn thì có thể vào Thiên Tâm Tông và trở thành đệ tử ngoại môn.

Mặc dù linh khí của đất trời có mặt ở khắp nơi trên đại lục Chu Tước, thế nhưng mức độ nồng đậm lại khác nhau. Mà phàm là nơi có đầy đủ linh khí thì đều đã bị các thế lực lớn chiếm cứ, và ở núi Thiên Tâm của Thiên Tâm Tông cũng như vậy.

Vì thế, nếu có thể vào được Thiên Tâm Tông trước tuổi hai mươi, tiếp xúc. được với linh khí nồng đậm thì sẽ có khả năng ngưng tụ ra linh ấn bát trọng trước tuổi hai mươi lăm lớn hơn, từ đó lại càng có hy vọng ngưng tụ ra được Trần Thân và bước vào cánh cửa tu hành.

Kể từ khi Diệp gia sáng lập đến nay, chỉ có một người duy nhất đã tham gia cuộc tuyển chọn của Thiên Tâm Tông, đó là cha của Diệp Đông, Diệp Vân Phi. Mười chín tuổi, linh ấn thất trọng, nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn không được chọn.

Mà khi cái tên thiên tài Diệp Đông này xuất thế giữa đất trời, Diệp Nguyên Quân mới lập tức nhìn thấy được một chút hy vọng, ông cho rằng Diệp Đông có thể vượt qua được vòng tuyển chọn, trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Tâm Tông, thậm chí khả năng sẽ ngưng tụ được ra Trần Thân, trở thành người người tu hành chân chính đầu tiên trong Diệp gia.

Vì thế việc đan điền của Diệp Đông bị hủy chính là một đả kích cực kỳ to lớn đối với Diệp Nguyên Quân, thế nên ông mới dám liều lĩnh, thậm chí buông bỏ sĩ diện và tự tôn của mình để nghĩ cách điều trị đan diền cho Diệp Đông.

Cũng may trời không đuổi cùng gϊếŧ tận Diệp gia, đan điền Diệp Đông bị hủy, ngược lại là trong cái rủi có cái may, mười sáu tuổi đã có được linh ấn thất trọng, thậm chí ở trong toàn bộ đại lục Chu Tước, đó cũng được xếp vào hàng những thiên tài nổi danh.

Hiện tại, nhiệm vụ mà Diệp Nguyên Quân giao cho Diệp Đông chính là toàn †âm toàn ý tu luyện, chuẩn bị cho việc tham gia tuyển chọn vào Thiên Tâm Tông một năm saul

Thật ra Diệp Đông cực kỳ không thích Thiên Tâm Tông, bởi vì hai cha con Phương Dịch đã để lại cho hắn một ấn tượng thực sự quá kém. Nhưng không còn cách nào khác, có thể quay về Thiên Tâm Tông chính là tâm nguyện lớn nhất đời này của gia gia. Mà ban đầu khi gia gia ở Thiên Tâm Tông, vì tư chất bình thường nên cũng đã bị không ít người cười nhạo, thế nên ông cực kỳ hy vọng Diệp Đông có thể giúp ông hoàn thành được giác mộng này, có thể một lần nữa bước vào cửa lớn của Thiên Tâm Tông, làm cho ông hãnh diện!

Trừ việc đó ra, Diệp Nguyên Quân còn nói ra một nghỉ ngờ rất lớn ở trong lòng mình, đó chính là tại sao điện Diêm La lại biết Diệp gia có [Tinh Vân Quyết]!

Trước khi bắt cóc Diệp Vân Phi, ngoài cha con bốn người Diệp Nguyên Quân ra thì không còn bất kỳ ai trong Diệp gia biết đến sự tồn tại của [Tinh Vân Quyết], rốt cuộc tại sao người của điện Diêm La lại biết được chuyện này?

Thậm chí Diệp Nguyên Quân còn hoài nghỉ cả sư phụ của mình, có điều ông cũng lập tức bác bỏ suy đoán này, [Tinh Vân Quyết] là do chính sự phụ cho, nếu ông ấy thật sự muốn lấy lại thì chỉ cần phái người qua đây nói một tiếng là được, vốn dĩ không cần phải phiền phức như vậy.

Hơn nữa mặc dù con người sư phụ có hơi cổ hủ, nhưng lại cực kỳ đứng đắn, ông ấy không thể nào có quan hệ gì với mấy tên ma tu khét tiếng này được.

Sự nghỉ ngờ này ngay cả Diệp Nguyên Quân cũng không suy đoán ra được gì thì đương nhiên Diệp Đông cũng sẽ không có chút đầu mối gì cả. Những đúng là hắn cũng rất muốn biết đáp án, bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa đã lấy đi mạng hắn và phụ thân hắn!

Diệp Đông bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại, mang theo cõi lòng đầy oán hận và phiền não ngủ thật say.

Ngày hôm sau, Diệp Đông phát hiện ra, bất kể là người trong tộc của mình hay là hạ nhân của Diệp gia thì đều có sự chuyển biến rõ ràng trong thái độ đối xử với mình, ngoài việc trở nên nhiệt tình cung kính thì còn có chút vẻ sợ hãi.

Nhất là Diệp Long, người đệ đệ ngày thường không hợp mình nhất, nay nhìn thấy hắn cũng không còn làm như không nhìn thấy như trước nữa mà là nhỏ giọng lên tiếng chào, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Đối với tất cả những thay đổi này, Diệp Đông biết là bởi vì thực lực mà hắn đã bày ra trên lôi đài ngày hôm qua.

Hiện thực chính là như vậy, khi ngươi không bằng người khác thì người khác. sẽ liều mạng giãm đạp lên ngươi, nhưng khi ngươi đột nhiên trở nên mạnh hơn họ thì họ sẽ lại cố gắng lôi kéo quan hệ với ngươi, lấy lòng ngươi, đây chính là nhân tính, chính là lòng người ấm lạnh!

Bản thân Diệp Đông cũng không chú ý tới, khi trong đầu hắn nảy ra suy nghĩ này, khóe miệng hắn vô thức lộ ra một nụ cười khinh bỉ, trong mắt lóe lên vẻ tàn độc, mà viên đá màu đỏ sáng rực ẩn sau trong mệnh hải kia cũng lặng lẽ sáng lên.

“Nhị ca!"

Một giọng nói truyền đến khiến Diệp Đông lấy lại tinh thần, hắn quay đầu lại đồng thời vẻ mặt cũng đã khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn Diệp Phượng phía sau, cũng chính là tiểu nữ nhi của Tam thúc, khế cười nói: "Tiểu Phương à, có chuyện gì thế?"

'Thật ra Diệp Đông chưa từng vì thiên phú của mình kiêu ngạo, cũng càng chưa từng nghĩ đến việc sẽ kéo dài khoảng cách với người thân của mình, khi đối xử với người trong tộc, cho dù là hạ nhân trong phủ thì hắn cũng sẽ không bày ra dáng vẻ tài trí hơn người.

Diệp Phượng cực kỳ thích vị đường ca này của mình: "Nhị ca, gia gia gọi huynh đến gặp người."

"Ừ, ta biết rồi!"

Diệp Đông đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của Diệp Phượng, rồi xoay người rời đi.

“Gia gia, ngài tìm con có việc gì thế?"

“Đông Nhị, vào đi!"

Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, chiến thắng trận đấu và niềm vui bất ngờ do Diệp Đông mang tới khiến cho Diệp Nguyên Quân xóa sạch hết ưu sầu trong mấy ngày qua, trông cả người như lại trẻ ra vài tuổi.

“Đông Nhi, cháu đã tu luyện ra linh ấn thất trọng, vậy thì đã có tư cách lựa chọn kỹ thuật chiến đầu rồi, đi, gia gia dẫn cháu đến đó!"

Đòn tấn công giống như mũi tên sao chổi dài ngày hôm qua mà Lâm Nhất Phàm thí triển kia chính là kỹ thuật chiến đấu!