Dù trong lòng Diệp Nguyên Quân có rất nhiều nghi ngờ, nhưng lúc này chắc chắn không phải thời điểm để hỏi, nên ông chỉ đè nén cảm xúc kích động trong lòng, nói với Đông Phương Bạch: “Thành chủ đại nhân, mời ngài tuyên bố kết quả cuộc thi lần này!”
Từ đầu đến cuối Đông Phương Bạch và ông lão gầy gò sau lưng ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Đông, trong mắt loé lên ánh sáng kỳ lạ, bây giờ nghe. Diệp Nguyên Quân nói thế, ông ta mới gật đầu: “Được, hôm nay ta thật sự đã được mở rộng tầm mắt!
Đông Phương Bạch đứng dậy, Đông Phương Bạch cao giọng nói: “Ta tuyên bố, trong cuộc tranh tài giữa ba thế gia trấn Thu Diệp kỳ này, phần thắng thuộc về Diệp gia!”
“Hay quá!” Bên phía Diệp gia lập tức vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa, còn sắc mặt hai thế gia khác thì xám xịt, đặc biệt là Lâm gia.
Vốn dĩ thắng lợi đã năm trong tay, nhưng không ngờ vẫn thua người ta một nước!
Nhưng bây giờ kết quả đã có, họ cũng không thể có ý kiến gì nữa, muốn thẳng chỉ có thể đợi thêm ba năm mà thôi.
Có điều trong lòng bọn họ đều cảm thấy nghỉ ngờ, rốt cuộc bây giờ Diệp Đông đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Đông Phương Bạch tươi cười nói với Diệp Đông: “Diệp Đông quả nhiên là thiếu niên thiên tài, nhưng ta tò mò muốn biết rốt cuộc ngươi bây giờ là linh ấn mấy trọng rồi?”
Dù không muốn nói, nhưng sau một lúc chần chừ Diệp Đông vẫn đáp: “Thất trọng!” Hắn giấu đi một tâng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Diệp Đông mười sáu tuổi tu luyện được linh ấn lục trọng, toàn bộ trấn Thu Diệp đều biết, nhưng hiện tại còn chưa đến một năm, hắn lại tu luyện thêm một tầng linh ấn nữa, tốc độ này thật sự quá đáng sợ!
Đông Phương Bạch liên tục gật đầu: “Không tệ, mười sáu tuổi đã là linh ấn thất trọng, đủ để nhận hai chữ thiên tài rồi. Diệp Đông, nếu có thời gian thì đến chỗ ta chơi!”
Lời mời của Đông Phương Bạch đương nhiên khiến hai gia tộc khác vô cùng ngưỡng mộ, nhưng Diệp Đông lại không đắc ý chút nào, vì từ ánh mắt của ông lão đi theo Đông Phương Bạch, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Cảm ơn sự ưu ái của thành chủ đại nhân, nếu hôm nào có thời gian, Diệp Đông chắc chắn sẽ đến thăm hỏi!”
“Ha ha, được, vậy ta đợi ngươi nhé!” Dường như Đông Phương Bạch đang rất vui vẻ, ông ta gật đầu với Diệp Nguyên Quân: “Diệp gia chủ, vậy ta xin cáo từ, sưu thuế của phố Thu Diệp ba năm tới sẽ giảm thêm một phần!”
Dù ba thế gia phải tham gia thi đấu để giành quyền quản lý phố Thu Diệp, nhưng mỗi năm đều phải đóng một khoản thuế nhất định cho thành Dật Phong, mà câu nói này của Đông Phương Bạch cũng đã xem như tiết kiệm cho Diệp gia ít nhất mười vạn.
La Vinh và Lâm Phong đưa mắt nhìn nhau, tức đến mức ngứa răng, nhưng họ cũng biết trong vòng ba năm, địa vị của Diệp gia ở trấn Thu Diệp sẽ lên như diều gặp gió nhờ sự ủng hộ của Đông Phương Bạch, sau này nếu không được. phép thì hai nhà bọn họ cũng không thể chống đối được.
Diệp Nguyên Quân vui đến mức cười không khép miệng, nhưng chỉ mỗi ông biết điều thật sự khiến ông vui không phải là giảm được một phần thuế, mà là cháu trai Diệp Đông đã mang đến cho ông một bất ngờ lớn.
Kết thúc tỷ thí, người của Diệp gia phấn khởi trở về nhà, mà sau khi đi vào, còn không đợi mọi người bắt đầu chúc mừng, Diệp Nguyên Quân đã vội vàng gọi Diệp Đông đến phòng mình.
Dù Diệp Nguyên Quân cố gắng muốn nghiêm mặt, thể hiện uy nghiêm gia chủ của mình, nhưng cảm giác vui vẻ trong lòng thật sự quá mãnh liệt khiến ông hoàn toàn không làm được, chỉ có thể cười híp mắt nói: “Nói đi Đông Nhị, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
“Gia gia, ông còn nhớ tối cái hôm hai cha con Phương Dịch đến nhà chúng ta không?”
Diệp Nguyên Quân gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói mình đoán không sai, đêm đó chắc chắn tiểu tử này đã gặp được kỳ ngộ gì đó.
“Đêm đó cháu thấy phiền não nên đi ra sau núi dạo, nhưng không ngờ lại gặp một người áo đen, lúc đầu cháu còn tưởng ông ấy là người của điện Diêm La. Nhưng ông ấy chỉ hỏi cháu hai câu đơn giản đã nói gặp nhau là có duyên, giúp cháu tu bổ đan điền. Sau đó thì cháu ngất xỉu, đợi khi cháu tỉnh lại thì phát hiện không chỉ đan điền đã lành lại mà linh ấn cũng khôi phục thành lục trọng.”
“Cả tháng này cháu lén tu luyện, tu luyện linh ấn lên thất trọng.”
Diệp Đông thuận miệng bịa ra một câu chuyện, ngay cả bản thân hắn cũng thấy không đáng tin cho lắm, nhưng không ngờ sau khi nghe xong Diệp Nguyên Quân lại tin!
Diệp Nguyên Quân trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Đông Nhi à, lần này cháu đúng là trong cái rủi có cái may, rõ ràng người áo đen đó là cao nhân ẩn thế, nhưng thằng nhóc này, lẽ ra lúc đó cháu phải lập tức nói với ông để chúng ta đi tìm nói cảm ơn người đó, người đó có ơn cứu mạng cháu đấy!”
“Cháu cũng muốn, nhưng đêm đó trở về vừa khéo gặp cha con Phương Dịch, bị chuyện đó chen vào nên cháu quên mất!”
“Ừm, cũng đúng!” Cuối cùng cục đá trong lòng Diệp Nguyên Quân cũng được đặt xuống, tuy trước mắt nhỉ tử Diệp Vân Phi vẫn không rõ sống chết thế nào, nhưng việc Diệp Đông trong cái rủi có cái may đã giúp Diệp gia thoát khỏi đường cùng.
“Đông Nhi, đừng nói cho người ngoài chuyện cháu gặp được cao nhân, nếu cháu có duyên với cao nhân đó thì sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.”
Diệp Đông vội gật đầu, hoàn toàn không có cao nhân nào cả, hẳn đi nói với ai được!
“Được rồi, hôm nay chắc cháu cũng mệt, đi nghỉ ngơi sớm đi, sau này nếu còn có chuyện lớn như thế không được giấu giếm gia gia nữa!”
“Gia gia yên tâm, Đông Nhi sẽ không như thế nữa, nhưng gia gia, Đông Nhi muốn hỏi một chuyện.”
“Cháu muốn hỏi gì?”
“Lúc đó trước khi đi Phương Dịch có nói tuyển chọn một năm sau gì đó là gì ”
Diệp Nguyên Quân duỗi tay vỗ đầu: “Cháu xem đầu óc của ông này, đúng là càng già càng lú lẫn, chuyện quan trọng như thế cũng quên mất.”
Diệp Nguyên Quân lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía cửa phòng đã đóng kín, nét mặt trở nên nặng nề: “Đông Nhị, tuy trong phạm vi trăm dặm ở đây gia gia có thể xem là một cao thủ hàng đầu, nhưng thực tế gia gia chỉ là một kẻ đứng ngoài còn chưa thể bước vào cánh cửa tu luyện, chỉ có người ngưng tụ được Trần Thân, bước vào cảnh giới Trần Thân mới được xem là bước vào cánh cửa tu luyện.”
Hôm nay là lần đầu tiên Diệp Đông không đến sau núi tu luyện, vì chuyện gia gia nói trước đó khiến hắn quá kinh ngạc, nên hắn cần thời gian để tiếp thu.
Thì ra chỉ người ngưng tụ được Trần Thân mới được xem là bắt đầu con đường tu luyện.
Tu luyện có rất nhiều đường, nhưng tổng hợp lại chỉ có ba phương pháp. Tu hồn, tu ma và tu đạo!
Người tu hồn tập trung tu luyện sức mạnh linh hồn, cũng là sức mạnh và ý thức, đa số là đệ tử Phật Tông.
Người tu ma tập trung tu luyện sức mạnh thân thể, dùng mọi thủ đoạn để †ăng tu vi, thậm chí còn cướp đoạt tu vi của người khác để nâng cao thực lực của bản thân.
Người tu đạo tu luyện cân bằng các mặt, cũng là những người tu luyện tu luyện truyền thống nhất, an toàn nhất.
Trên đại lục Chu Tước có tất cả kiểu người tu luyện, mà trong tu đạo có mười môn phái mạnh nhất được gọi là Đạo Môn Thập Tông!
Diệp Nguyên Quân là đệ tử ngoại môn của Thiên Tâm Tông - một trong Đạo Môn Thập Tông!