Chọn lọc tự nhiên tàn nhẫn vậy đấy, kẻ thích ứng được thì sống sót.
Nhưng nhỏ yếu không có nghĩa là chúng vô hại, ngược lại nhờ sự quen thuộc với màn đêm mà chúng trở thành sát thủ chốn thẳm xanh.
Trừ những ngọn cây cao lớn, lùm cây dưới chân và bụi cỏ đều có độ cao tương đối bình thường, không giống thực vật trên hành tinh Titan. Có lẽ là do cây cao hơn đã cướp đoạt phần lớn chất dinh dưỡng, ánh mặt trời và nước mưa.
Anh Hoan nhìn quanh, hỏi: “Đi đâu đây?”
Không có hang động, cho dù có thì cũng lo rằng đó là địa bàn của kẻ vồ mồi nào đó. Mặt đất là nơi nguy hiểm nhất, lại có khả năng dẫm phải mạch nước ngầm. Cậu ưu tiên việc nghỉ ngơi trên cây, nhưng hình như Sở Tranh rất quen với nơi này.
Cho nên cậu vẫn hỏi ý kiến của hắn.
Sở Tranh: “Cậu đói không?”
Tuy không hiểu vì sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy nhưng Diệp Di Hoan vẫn thành thực đáp: “Đói.”
Cả ngày đều trốn chạy khỏi cái chết, không hề ăn uống gì. Bụng đói đến hóp lại luôn rồi.
Sở Tranh: “Cậu không mang dịch dinh dưỡng?”
Anh Hoan: “Khó ăn.”
Lúc trước cậu đã từng uống thử một túi, nhưng nó hành anh Hoan đến thảm hại.
Thảm kịch nhân gian đại khái chính là như vậy. Không ngờ lại có người phát minh ra thứ mất nhân tính này, may mà Diệp Đại Nguyên soái không bắt cậu phải mang, còn bảo cậu chỗ này chẳng thiếu gì đồ ăn.
Giờ nghĩ lại, quả thật không thiếu đồ ăn.
Nhưng ai mới là kẻ bị ăn thì còn cần phải xem xét lại.
Sở Tranh rất đồng ý: “Biểu tượng cho sự thụt lùi của nền văn minh nhân loại.”
Anh Hoan lập tức cảm thấy Sở Tranh cũng khá vừa mắt: “Thế đêm nay ăn gì?”
Thái độ Sở Tranh ôn hòa, lúc không nổi điên thì chính là quân tử, ôn nhuận như ngọc: “Cậu muốn ăn gì?”
Anh Hoan: “Nướng giun cát hoặc Zhucheng Tyrannosaurus đi.”
Ngay khi vừa chạm mặt chúng nó, anh Hoan đã nghĩ đến vấn đề này. Kiểu như nướng con nào thì ngon hơn này nọ.
Anh Hoan cảm thấy giun cát và Zhucheng Tyrannosaurus có thể được coi là con mồi của họ, hưởng thụ con mồi sau khi gϊếŧ chết nó chính là quy tắc của thảo nguyên.
Sở Tranh: “Chất thịt con khủng long đồng đều, non mịn dai giòn, vị rất tuyệt.”
Anh Hoan đánh nhịp: “Vậy nướng nó.”
Sở Tranh: “Nhưng có lẽ giờ nó chỉ còn cái khung xương.”
Anh Hoan: “Thì anh bắt con khác đi… Với anh mà nói hẳn là không khó ha.”
Sở Tranh gật đầu: “Không khó. Vậy còn cậu? Bữa tối của tôi đã được giải quyết, còn cậu ăn cái gì?”
Anh Hoan: “…” Mặc dù đã cố gắng ăn nói khép nép nhưng trông vẫn rất giống đại ca ngậm tẩu thuốc: “Tôi ăn không nhiều lắm đâu.”
Sở Tranh cười ha hả: “Đừng nghịch, ăn gì tự săn đi.”
Anh Hoan vô cảm liếc Sở Tranh, rút dao găm ra: “Tạm biệt.”
Sở Tranh ngăn cậu lại: “Tôi nướng tôi nướng, nhưng từ ngày mai cho đến khi rời khỏi module này, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho bữa ăn của hai ta.”
Anh Hoan kiêu ngạo: “Ừ.”
Sở Tranh bất đắc dĩ nhìn cậu, chế độ bệnh thần kinh mượt mà chuyển sang chế độ bá đạo tổng tài yêu chiều —— tôi phải làm gì với em đây, tiểu yêu tinh ương ngạnh của tôi ơi.
Nội tâm anh Hoan không hề giao động, thậm chí còn hơi tiếc nuối. Cậu muốn chạy, không muốn đối mặt với một tên diễn tinh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển sang chế độ bá đạo tổng tài để tự thăng hoa.
Sở Tranh: “Vậy được, cậu đi lên chờ tôi. Trước khi mặt trời lặn hẳn, tôi sẽ trở về.”
Anh Hoan sửng sốt một chút, ngay sau đó mới kịp phản ứng lại. Cậu nhận ra mình đang đứng trên một khu đất trống rất rộng, cây cỏ xung quanh thưa thớt làm lộ nền đất vàng đen bên dưới. Phía sau là một cái cây lớn, hẳn là rất lâu năm. Tán cây che trời.
Hóa ra Sở Tranh vừa nói vừa dẫn cậu tới nơi nghỉ chân. Cậu cúi đầu, phát hiện mặt cỏ xung quanh rất thưa, mặt đất vàng đen tựa như bị nướng cháy.
Xung quanh vẫn còn một ít cành cây đã cháy đen và cây chết khô, một mặt của thân cây còn có những vết cháy sém dày đặc. Kiểm tra kỹ hơn còn có thể nhận ra xác động vật đã bị đốt thành than.
Có lẽ không lâu trước nơi này đã xảy ra cháy rừng, động vật sợ lửa, hẳn sẽ tự động rời xa. Cho nên mảnh đất nơi đây có thể được coi là nơi an toàn nhất trong cánh rừng này.
Trong lòng anh Hoan rất ngạc nhiên, Sở Tranh rất quen thuộc với cánh rừng nguyên thủy này. Nhưng cậu cũng biết, với năng lực của Sở Tranh, hắn không cần phải trốn ở đây.
Sức mạnh cho phép họ tạo ra lãnh thổ của riêng mình, bất luận con thú nào cũng không dám mạo phạm.
Sở Tranh chọn trốn ở trên cây là vì cậu. Anh Hoan, đã từng làm đại ca một cõi không hề biết sợ, thừa nhận phần nhân tình này.
Tuy anh Hoan không nói gì nhưng đôi mắt đen bóng nhìn thẳng tắp kia trông vừa ngốc nghếch vô tội lại vừa đáng yêu. Như thể cố giữ Sở Tranh lại, truyền đạt lời cảm ơn không tiếng động. Lưu luyến không rời, nhìn thật dễ thương.
Sở Tranh cảm thấy nếu mình không bày tỏ gì thì có khi đứa bé đáng yêu này sẽ trộm khóc khi hắn vừa rời đi. Vì thế hắn nhanh chóng tiến lên, nâng gương mặt của anh Hoan, do dùng sức lớn quá khiến gương mặt cậu bị ép thành mặt bánh bao, dù là ai cũng sẽ không nhịn được muốn hôn lên đó một cái.
Nhưng Sở bá tổng không phải bá tổng bình thường.
Tiểu bảo bối trong mắt hắn lúc này trông mềm mềm mụp mụp đáng yêu vô cùng.
“Hôn một cái, ý nói tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh che chở cậu.”
Anh Hoan: “…”
Cmn đồ thiểu năng trí tuệ.
Một lúc lâu sau, Sở Tranh ngượng ngùng rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không hôn thì thôi, đánh người làm chi?”
Anh Hoan đứng trên cây ngoảnh mặt đi, vô cảm nhìn chằm chằm tay phải của mình. Trong lòng cậu vô cùng tiếc nuối, chỉ tiếc chậm một chút, nếu không “người anh em” của Sở Tranh giờ đã bị phế đi.
Đáng tiếc.
Lúc ấy anh Hoan vừa ra tay, Sở Tranh đã sợ đến mức nhảy vội về sau, lông đuôi dựng đứng hết lên. Sau đó lập tức biến thân từ nửa thú về người thường, hoảng sợ chạy biến.